Quấn Lấy Không Buông

Chương 22 :

Ngày đăng: 08:53 19/04/20


Chiếc Maybach màu đen dần rời khỏi.



Tinh Nhan cúi đầu rồi bật cười.



Đàn ông tai đỏ dễ thương nhất.



"Công chúa của ba sao còn chưa chịu vào!"



Tinh Nhan quay đầu, nhìn cánh cửa đang mở ra.



Một người đàn ông trung niên mập mạp bước ra, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng, nhìn thấy cô thì bật cười trêu chọc.



Bên kia vừa mới báo công chúa nhỏ sắp về nhà, ông chờ rất lâu mà không thấy con gái của ông vào nhà, chờ không được nữa nên mới ra ngoài chờ.



Nguyên chủ tuy được nuông chiều, nhưng rất yêu thương ba mẹ mình, nếu có thể, cô luôn hy vọng ba mẹ sẽ mãi vui vẻ như thế.



Tinh Nhan bỗng chốc cười rộ lên, hất hất cằm ra vẻ như cô công chúa được cưng chiều, "Đang nhìn con rể của ba đó!"



Ông Qúy dừng bước, gương mặt tròn tròn đột nhiên hiện lên vẻ lành lạnh, ông bước đến ôm lấy vai cô đi vào nhà.



"A Lê hả? Vậy cũng không được đứng bên ngoài, trời nóng thế này mà."



Mấy ngày trướcThịnh Lê đến từ hôn, ông cảm thấy không thích hợp, từ hôn mà không có nguyên nhân gì.



Chỉ có Nhan Nhan không chịu tin thôi.



Ông nói sang chuyện khác.



"Nhanh nhanh, mẹ con nấu canh bồ câu mà ba con mình thích nhất đó, chỉ chờ con thôi!"



Tưởng nhà họ Qúy ông hiền à!



"Không phải đâu!" Tinh Nhan bị ông dẫn vào nhà, cười hì hì, cô giơ ngón tay lên lắc lắc, "Con rể của ba tên là Thịnh Ngự!"



Ba Qúy lảo đảo chân tay.



Ông biết Thịnh Ngự...là anh của Thịnh Lê mà...



"Nhan Nhan!" Ông nghĩ nghĩ, "Con có lộn tên không?"



Tuy ông không muốn gả con gái cho Thịnh Lê nhưng...Thịnh Ngự thì cũng nực cười quá đi.



Tinh Nhan chưa kịp nói, người phụ nữ đứng trước bàn cơm mở miệng, "Hai cha con ông đang nói gì thế? Lại ăn cơm đi ~"



Bà vừa mở miệng, ba Qúy liền ngừng lại, xua tay liên tục, "Lát nữa nói, lát nữa nói, ăn cơm trước đã!"



Mẹ Qúy trông rất dịu dàng, Tinh Nhan rất thích những người điềm đạm như thế.



Giống như đã từng có người dịu dàng, cưng chiều cô như thế.



...



Trên bàn cơm, một nhà ba người vừa nói vừa cười, không hề có khuôn phép, vô cùng tự nhiên, vô cùng ấm áp.
Ba mẹ Qúy nghe thế mới dần dần bình tĩnh lại.



Ánh mắt ba Qúy hiện lên sự tức giận, vỗ vỗ tay cô, "Ngoan, Nhan Nhan đừng lo nhé."



"Ba nhất định sẽ khiến bọn họ trả giá."



Nghe ba nói thế, công chúa nhỏ liền an tâm, tò mò hỏi, "Ba định làm gì?"



"Phạm pháp thì phải chấp nhận hình phạt." Không muốn để công chúa nhà mình lo lắng, ba Qúy chuyển đề tài, sắc mặt dịu xuống, "Nhan Nhan nói người cứu con là Thịnh Ngự đúng không?"



"Đúng vậy." Ánh mắt Tinh Nhan hiện lên ý cười, dáng vẻ muốn khoe khoang người yêu, "Con nói ba biết, anh ấy đẹp trai phát ngất! Dù hơi lạnh lùng, nhưng tốt với con lắm, mới nãy còn đưa con về nhà đó..."



Ba Qúy không được vui.



Tuy ông biết ơn vì anh đã cứu con gái ông, nhưng con gái cưng nhà mình lại cứ kể người đàn ông khác trước mặt mình, có ông ba nào dễ chịu chứ.



Trước đây chưa bao giờ kể về ông như thế cả...



Bà Qúy đỡ trán, nghi ngờ tính chân thật trong câu chuyện của con gái mình.



Không bàn tới con gái mình mỏng manh yếu ớt, với cái nhìn đầy say mê của con nhóc, cứ luôn miệng khen Thịnh Ngự tốt ra sao, đối xử với nó thế nào...



Ba Qúy ghen tuông hỏi, "Vậy có muốn ba đính hôn cho hai đứa không?"



Tuy ba già chua xót, nhưng luôn đáp ứng nguyện vọng của con gái cưng, hoàn toàn coi thường hôn ước với Thịnh Lê.



Mà ông...muốn mua thêm mấy cây chổi cứng cáp một xíu.



"Con không thèm!" Tinh Nhan lắc đầu, kiêu ngạo nói, "Con muốn để anh ấy tới nhà mình cầu hôn!"



Mục đích cuối cùng của Thịnh Ngự là phá hủy nhà họ Thịnh, cô đính hôn với nhà họ Thịnh làm gì.



"Được được được." Ba Qúy vui vẻ ra mặt, không phải ông không tin con mình, nhưng thân phận hai đứa nó...có lẽ còn lâu người ta mới đến nhà mình.



Thế thì ông có thể giữ con gái ở nhà mình lâu thêm một chút.



Nhìn con gái lên lầu, ý cười trên gương mặt hai vợ chồng biến mất.



Ba Qúy lấy điện thoại gọi cho nhà họ Lý, ông đã điều tra, du thuyền Nhan Nhan đi là của nhà họ Lý.



Trên du thuyền chắc chắn có máy ghi hình.



...



Tinh Nhan nhìn người trong gương, cong môi nở nụ cười.



Ai thèm quan tâm chuyện tình của mấy người, ai thèm diễn cảnh tranh giành người yêu, tôi hại cô, cô hại tôi như nguyên tác, cô mới lười cùng họ diễn cảnh tranh giành người yêu.



Muốn hại cô ư? Được thôi.



Chờ ngồi tù đi.