Quấn Lấy Không Buông

Chương 39 :

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Giới Sân hờ hững thu tay lại, nở nụ cười dịu dàng, "Ngã phật từ bi, Phật tổ sẽ không nhẫn tâm trừng phạt bần tăng đâu."



...Tinh Nhan bỗng nhiên sửng sốt.



Hóa ra "Ngã phật từ bi" là ý này ư?



--- Chắn Phật tổ nhà hắn phải hộc máu tám đời mất thôi.



Quên đi, Tinh Nhan yên lặng đoạt lấy túi càn khôn trong ngực của người kia, lấy ra một gốc dược liệu.



Nàng hài lòng đứng dậy.



Ngay sau đó Tinh Nhan nhảy lên pháp bảo bay về hướng lỗ thông gió.



Hòa thượng phía sau cũng bế con thú nhỏ đi theo.



Chừng nào...thì mới có thể...



Trong lỗ thông gió có không ít người gồm ma đạo và chính đạo tụ tập. Chỗ này ngư long hỗn tạp. Dù gì nơi này cũng là một mảnh đất lành, ai không có tài nguyên để tu hành thì đành bắt lấy cơ hội đến đây tu luyện.



Suốt dọc đường đi, mọi người đều nhìn chằm chằm bọn họ với ánh mắt vô cùng tò mò. Ma tu và phật tu lại đi cùng nhau...một tổ hợp thật kỳ quái.



Có người thủ sẵn vài tấm bùa trong tay.



Nhưng không có ai động thủ vì mọi người không ai nhận ra họ. Trong bí cảnh này, các đại đệ tử của những môn phái lớn ít khi đến đây. Tinh Nhan và Giới Sân đều thuộc những môn phái có tiếng cho nên tu chân ở đây hiếm có người nào đã gặp qua bọn họ.



Hai người bọn họ vô cùng thản nhiên, khí chất trên người cũng khác xa với những người khác.



Tuy không nhìn ra tu vi của hai người, nhưng người tu tiên đều tin tưởng vào trực giác của mình. Vì thế có người lẩn tránh nhưng không ai dám ra tay.



Tinh Nhan không để ý đến mọi thứ xung quanh, chỉ cùng Giới Sân tiến về phía trước.



Thấy bọn họ đi càng sâu vào trong, đến khi không còn bóng dáng thì mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.



May quá, may mà bọn họ không ra tay.



Càng tiến vào sâu thì gió càng lớn, có thể dễ dàng tổn thương đến thần thức, đồng dạng, nếu có thể kiên trì thì hiệu quả rèn luyện càng cao.



Vì sao bọn người kia không tiến sâu vào trong? Là do biết lượng sức mình. Thần thức không đủ mạnh khi vào đó sẽ hồn phi phách tán trong nháy mắt.



Hai người họ tiến vào sâu như thế, tu vi nhất định rất cao.



...



Ở đây cũng có người nhận ra hai người họ.



Ví dụ như, Lý Ninh.



Lý Ninh là một tán tu*, trong vòng tròn tán tu hỗn loạn hắn cũng được xem như là một người tốt. Bình thường các đệ tử của các đại môn phái lúc ra ngoài cũng sẽ tìm hắn trò chuyện. Lần này vào bí cảnh cũng là một dịp tình cờ chứ không hề cố ý muốn đến.




***



Một luồng sáng hiện ra giữa không trung, dường như có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm vô tận bên trong.



Thỉnh thoảng có người từ trong bay ra, có người bao bọc chặt chẽ thân mình, cũng có người ngẩng đầu hiêng ngang. Ánh mặt mọi người bên dưới sáng lấp lánh. Thỉnh thoảng có người từ trong đám đông bay ra mang theo "con mồi" mình đã nhìn trúng.



Nhưng rốt cục ai là "con mồi" thì không thể nói trước được.



Mùi máu trong gió đã dần tản bới, bầu không khí càng thêm vội vàng.



Lúc Tinh Nhan bước ra, có lẽ vì một vài nguyên nhân nên không có ai đuổi kịp nàng.



Bọn họ rời đi không lâu thì từ quầng sáng phía sau xuất hiện một người.



Người nọ đi ra, tấm bùa trong tay bỗng nhiên bốc cháy.



Lý Ninh nhìn phương hướng hai người rời đi nhưng hắn không đuổi theo. Ngay cả Giới Sân đại sư đều bị bắt, hắn mà đi theo chỉ có nước nộp mạng mà thôi.



Cảm nhận ánh mắt xoi mói ở bên dưới, hắn nhíu mày lấy ra linh thuyền có dấu ấn tán tu rồi ngồi xuống.



Ánh mắt dò xét dần dần biến mất. Lý Ninh vận linh khí rời khỏi nơi này.



Chuyện cần làm hắn đã làm rồi.



Chuyện còn lại hắn không thể tham gia, chỉ hy vọng Phạm Thiên cung nhanh chóng nhận được tin.



***



Cùng lúc đó, Phạm Thiên cung.



Tiếng chuông từ trên núi hùng hồn vang lên. Tiếng chuông như muốn gột rửa linh hồn con người.



"Trụ trì!" Đệ tử gõ gõ cửa phòng.



"A di đà phật, sao ngươi lại hốt hoảng thế?" Cửa từ từ mở ra, hương nhan lượn lờ khắp phòng, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.



Tiểu hòa thượng đứng trước của chắp tay hành lễ rồi nhỏ giọng nói.



"Trụ trì, có tin tức truyền đến, sư thúc tổ Giới Sân xuất hiện ở bí cảnh Dung Nham, có lẽ đã rơi vào tay ma tu nên cần giúp đỡ."



Tiểu hòa thượng âm thầm niệm kinh trong lòng.



---- Cầu Phật tổ phù hộ cho sư thúc tổ bình an trở về,



Tác giả có lời muốn nói:



Giới Sân: Đừng mà!