Quấn Lấy Không Buông

Chương 40 :

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


"Sư thúc, ngài nghĩ sư thúc tổ sẽ rơi vào tay ma đầu ư?" Một tiểu hòa thượng còn non nớt nhịn không được hỏi vị đang niệm kinh bên cạnh.



"A di đà phật." Vị hòa thượng mặt mũi hiền lành lắc lắc đầu. "Giới Sân sư thúc có Phật tổ phù hộ, khả năng ấy rất thấp."



Giới Sân trời sinh có Phật cốt, trực tiếp được Đại Thừa lão tổ thu vào môn hạ, bối phận cũng cao hơn so với người thường.



Tuy lão tổ bế quan suốt nhưng trụ trì phải cung kính gọi hắn là sư thúc.



Giới Sân không những có tu vi cao, mà còn có Phật cốt trời sinh. Phật quang hắn tu luyện ra có khả năng khắc chế ma tu mạnh hơn bọn họ nhiều. Mà hắn lại là đệ tử của Đại Thừa lão tổ, phù chú do chính tay lão tổ ban cho không hề ít. Vì thế khả năng bị ma đầu bắt đi là rất nhỏ.



Trụ trì hiểu rõ nhưng vì phòng chuyện bất ngờ, bọn họ sẽ đi điều tra thử, Nếu đúng là thế thì phải báo ngay cho mọi người trong chùa, hơn nữa...Hắn nhìn người bên cạnh, để cậu ta có thêm kinh nghiệm.



Nói là thế, nhưng đại hòa thượng không tự giác thúc giục linh thuyền đi nhanh hơn.



Chiếc thuyền nhanh chóng bay đến bí cảnh.



***



Lúc này, Tinh Nhan đã rời khỏi bí cảnh từ lâu.



Người ta nói, người tu hành một lần bay trăm dặm không phải chuyện đùa.



Tinh Nhan ngồi trên pháp bảo, vài đám mây nhẹ nhàng trôi qua bên người nàng. Những ngọn núi, những con sông phải trèo đèo để vượt qua giờ đây đều nằm dưới chân nàng.



Nháy mắt nàng bỗng thấy mờ mịt, trời đất bao la, nàng không biết phải làm thế nào, phải làm gì tiếp theo.



"Thí chủ..." Hòa thượng bên cạnh nhìn nàng.



Trong nháy mắt, cơn hoang mang đã bị nàng đè xuống.



"Sao vậy?" Tinh Nhan không quan tâm hỏi.



Ánh mắt Giới Sân chăm chú, không phải nàng không hoang mang, chỉ là không muốn để hắn nhìn thấy mà thôi. Giới Sân hạ tầm mắt, mỉm cười nhìn nàng, "Thí chủ cũng biết nó là gì ư?"



Cảm giác ê ẩm bỗng chốc tràn ra.



"Cái gì?" Tinh Nhan có chút hứng thú.



Tuy kiến thức rộng rãi, nhưng nàng vẫn không biết thứ này là gì. Nó đúng là có hơi quái dị.



Có thể phun ra sấm sét, sấm sét lại khắc tà. Nhưng nó có thể hấp thu ma khí, lại còn nhận luôn cả phật quang...
"Thí chủ nói đùa." Tim Giới Sân run lên, cũng không nói thêm gì.



Vẻ mặt hắn lập tức trở lại bình thường bước theo Tinh Nhan.



Tinh Nhan khép hờ mắt, không nói nữa, tránh thoát được hơi thở của vài loài thú thẳng bước vào trong.



Hàng cây trùng trùng điệp điệp tạo ra âm thanh xào xạc, xào xạc. Mấy kẻ âm thầm đánh lén không hề xuất hiện khiến nàng cảm thấy hơi kỳ lạ.



Hình như mấy con thú...đều chạy trốn mất rồi.



Tinh Nhan nghiêng đầu nhìn nhóc con đang nằm nhắm mắt trên vai nàng, chân càng bước nhanh.



Càng tiến sâu vào Đao Lĩnh, linh khí và ma khí ngày càng dày đặc.



Tinh Nhan tìm một hang động, biết phù chú cũng vô dụng với Giới Sân nên nàng trực tiếp ngồi xuống khoanh chân lại, vận nội công trích ra vài giọt máu...



Tốc độ lần tràng hạt của Giới Sân bỗng chốc tăng nhanh.



Giọt máu đỏ thẫm xuất hiện trong nháy mắt khiến gương mặt nàng trắng bệch. Tinh Nhan cố gắng nuốt xuống vị tanh quen thuộc trong cổ họng. Sau đó chậm rãi chuyển sang cho con thú nhỏ trên vai.



"Lấy máu của ta, lấy tên của ngươi, lấy trời làm chứng. Lúc này đây ta thề, tính mạng cùng nhau..."



"Chít chít!"



Con thú nhỏ kêu vài tiếng, âm thanh vô cùng thân thiết, giống như đã đồng ý với nàng.



Trong bóng tối, có một nguồn lực bao lấy một người một thú, chậm rãi kéo bọn họ đến gần nhau.



Một cảm giác vô cùng kỳ diệu.



Tinh Nhan có thể cảm nhận linh hồn của mình bỗng có một sợi dây vô hình kết nối lên thân thể của nó, nàng cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình



Ngay lúc sự thay đổi sắp hoàn thành, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ bao vây lấy Tinh Nhan.



Tinh Nhan đau đớn kêu lên, phun ra một ngụm máu.



"Thí chủ!" Giới Sân chợt đứng dậy.



Cùng lúc đó ở bên ngoài, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã xuất hiện một đám mây dày đặc ùn ùn kéo đến, cuồn cuộn gào thét.