Quấn Lấy Không Buông
Chương 42 :
Ngày đăng: 08:54 19/04/20
Tiểu hòa thượng ngập ngừng muốn nói lại thôi. Đúng là Phật tổ nói thế, nhưng cậu cứ cảm thấy có gì đó không đúng...
Giới Sân cười, không để ý đến ánh mắt của tiểu hòa thượng, cũng không hề né tránh, ánh mắt hắn vô cùng từ bi.
Tiểu hòa thượng cất giọng.
"Nhưng, nhưng mà sư thúc tổ ơi, người tạo nghiệp thì không nên được độ lượng."
Nàng là ma tu, nàng từng tạo nghiệp, nếu như tha thứ dễ dàng như thế thì những người đã chết dưới tay nàng thì sao?
"A di đà phật." Giới Sân lắc đầu, trên tay hiện lên Phật quang rồi sau đó hướng đến người trước mặt.
Hắn hạ tầm mắt, thở dài, "Miệng nhiều người chảy sắt, góp lời xấu tan xương."
Chuyện này thật kỳ lạ, người con gái trước mặt là ma tu, Phật quang lại không làm tổn thương nàng, thậm chí còn dung nhập một cách dễ dàng.
Tiểu hòa thượng cứng họng.
Phật quang là hóa thân của Phật tổ, là thứ công bằng chính trực nhất. Phật quang gần gũi với nàng như thế đủ để chỉ ra là cậu đã sai.
Giới Sân cất tiếng, "Đàm Không, ngươi hiểu chưa?"
Tiểu hòa thường đứng yên tại chỗ, ánh mắt lấp lánh như hiểu ra điều gì, khí tức trên người trở nên tươi sáng thêm một chút.
Cậu chắp tay trước ngực, ánh mắt hoài nghi đã hoàn toàn biến mất, ngoan ngoãn cúi đầu, "Sư thúc tổ, con hiểu rồi."
"Đa tạ sư thúc tổ chỉ giáo."
Giới Sân không hỏi cậu đã hiểu cái gì, hắn vui vẻ nhìn cậu, "Hiểu là tốt rồi."
Hắn thấy gương mặt tiểu hòa thượng lấp đầy bốn chữ.
Má trái "Ngây thơ", má phải "Đáng yêu."
***
Ngay lúc này, Tinh Nhan tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, nàng phun một ngụm máu, vẻ mặt xanh xao, cứ hộc máu mãi không thôi.
Giới Sân run lên, nhanh chóng lấy bình đàn dược ra. Tiểu hòa thượng thấy thế thì niệm một câu kinh rồi vội vàng chạy đến giúp đỡ.
Đến một trấn gần nhất thì phi thuyền dừng lại.
Trong thành có người cho thuê động phủ, linh khí không nhiều cũng không ít nhưng lại an toàn. Bây giờ Tinh Nhan không bị Phật quang tổn thương, chỉ cần hắn che giấu một chút thì có thể mang nàng vào thành.
Tinh Nhan mở mắt ra, dù vẫn còn hơi suy yếu nhưng đã tốt hơn nhiều.
Nhìn hắn định đến ôm mình thì nàng đẩy hắn ra tự mình đứng lên.
Nàng ưỡn ngực, "Tự ta làm được."
--- Nàng chưa yếu đến mức đó.
Tràng hạt vừa được xâu lại bỗng chốc bị kéo căng. Rất lâu sau, hòa thượng mới nở một nụ cười.
Hắn cảm giác lòng nàng tín nhiệm hắn, nhưng những trở ngại kia khiến nàng và hắn cách xa nhau.
Giới Sân không giải thích nhiều chỉ đi theo nàng. Một luồng Phật quang hiện lên rồi biến mất che giấu ma khí của nàng, "Ở đây."
Hắn dẫn nàng đi về phía trước.
"Hai vị đạo hữu, không biết hai vị đạo hữu cần động phủ thế nào?"
Hai người đi vào thành đông. Vừa vào đã có tiểu đồng xúm lại ân cần giới thiệu. Ở đây không phải chỉ động phủ tốt hay kém, mà là linh khí nhiều hay ít.
"Động phủ của chúng tôi có 3 loại, loại cao nhất thì linh khí nhiều gấp 10 lần bình thường, tốc độ tu luyện..."
Tinh Nhan không muốn nói nhiều, Giới Sân biết nàng khó chịu nên dứt khoát đáp, "Lấy loại cao nhất."
Tiểu đồng ngẩn người, thế mà không thèm hỏi giá cả, sau khi lấy lại tinh thần thì nụ cười trên mặt hắn ta càng thêm rạng ngời.
Hắn ta vung tay lên, một bản đồ trong suốt hiện lên.
"Đây là tất cả động phủ loại cao cấp nhất, ngài có thể chọn địa điểm, màu xanh có thể chọn lựa, không biết ngài muốn thuê trong bao lâu?"
Giới Sân nhìn Tinh Nhan, không biết nàng có ý kiến gì không.
Tinh Nhan lắc đầu, định chọn đại, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền giật mình.
Nàng duỗi tay ra chỉ, "Ta chọn chỗ này."