Quấn Lấy Không Buông

Chương 43 :

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Nàng duỗi tay ra, "Ta chọn nơi này."



"Ừ, phiền thí chủ lấy căn này." Giới Sân không chút do dự, không hỏi gì chỉ gật đầu rồi lấy ra mấy viên linh thạch cực phẩm đưa cho tiểu đồng.



"Thuê năm năm, bao nhiêu đó đủ không?"



Chờ Nguyên Anh kiếp bình ổn lại cũng phải mất ba năm, cộng thêm thương thế của nàng...



Hai mắt tiểu đồng sáng bừng, biểu hiện càng thêm ân cần. Hắn ta đưa cho Giới Sân một khối ngọc bài, "Đương nhiên là đủ! Đại sư cầm cái này đến động phủ chữ thiên số 3 đưa ra là có thể vào."



Vật hiếm thì lúc nào cũng quý. Linh thạch cực phẩm đương nhiên có giá trị hơn trung phẩm rồi. Bao nhiêu đây ứng trước cho năm năm là quá đủ.



TIểu đồng ân cần định tiễn bước hai người ra ngoài nhưng Giới Sân từ chối, "Không cần phiền thí chủ, bần tăng tự đi được."



Hai người bọn họ có thể tìm được chỗ, bọn họ đi rất nhanh nên không cần để tiểu đồng đi theo.



Nụ cười trên môi tiểu đồng bấy giờ mới dần thả lỏng, nhìn bóng lưng rời đi của hai người cảm thấy có gì đó là lạ.



---- Hòa thượng mà lại giàu thế ư...Hai người họ chỉ thuê một động phủ thôi ư?



Nghĩ sao cũng thấy...a...



Bây giờ hòa thượng không cần phải giữ giới nữa hả?



***



Vừa ra khỏi cửa, hai người nhanh chóng bay đến chỗ kia, tuy không gần nhưng tốc độ của người tu tiên thì chỉ cần một cái chớp mắt là đã tới.



Từ xa đã nhìn thấy ngọn núi, dưới chân núi có một người ngồi xếp bằng, Giới Sân đưa miếng ngọc bài ra, người giữ cửa nhìn thấy thì gật đầu xác nhận.



"Thí chủ, nàng có sao không?" Giới Sân nhẹ nhàng niệm phật, nhìn người đang đi cạnh mình, đáy mắt tràn ngập lo lắng. Sau khi hắn đưa thẻ ngọc ra thì mặt nàng cắt không còn một giọt máu.



"Đương nhiên là không sao rồi." Tinh Nhan lắc đầu, đôi mắt long lanh nở nụ cười.



Nàng thì có chuyện gì chứ, không chết được đâu.




Nhìn rất có cảm giác thần thánh.



Cảm nhận được tình huống bên trong cơ thể mình, linh khí lại có thể chuyển hóa thành phật khí, nàng cong khóe mắt đánh giá vị hòa thượng trước mặt mình.



Gương mặt này, càng nhìn càng thuận mắt.



Ừ, nàng gật đầu, ánh mắt long lanh càng khiến ham muốn chiếm giữ trổi dậy...



Không biết là do cảm nhận được suy nghĩ của nàng hay sao, hàng mi Giới Sân run rẩy, đôi mắt như chứa cả dãy ngân hà từ từ mở ra, đẹp đến ngây người.



"Chào buổi sáng." Hắn nở nụ cười, cất giọng bình thản.



Giống như bọn họ không phải bế quan năm năm mà chỉ mới ngủ có một đêm mà thôi.



"Chào buổi sáng, đại hòa thượng."



Thân thể Tinh Nhan lúc này đã tốt hơn, tâm trạng cũng tốt hơn nên mỉm cười đáp lại hắn.



Nụ cười của nàng vô cùng rực rỡ, khiến hai tai Giới Sân ửng đỏ.



Hắn xấu hổ khép mắt lại, chuyển chủ đề, "Thí chủ, nguyên nhân mà năm năm trước người chọn nơi này là gì?"



Tinh Nhan liếm khóe môi, "À, vì nó nhìn rất thuận mắt."



Lý do rất hay, rất mạnh mẽ...



Không biết hắn có tin hay không, Giới Sân chỉ dịu dàng nhìn nàng.



Tinh Nhan bắt đầu quan sát sơn động này.



Nhưng vừa đi vừa cong khóe môi, giọng nói hờ hững nhưng lại đầy ma mị, "Đại hòa thượng, chuyện về thú lưỡng cực, ngươi có gì muốn nói với ta không?"



Cơ hội chỉ đến một lần, ngón tay trắng nõn của nàng một phát đâm thủng vách đá.