Quấn Lấy Không Buông

Chương 44 :

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Cơ hội chỉ đến một lần, ngón tay mảnh khảnh của nàng đâm thủng vách đá.



Giới Sân ngẩn người, hé môi cười bất đắc dĩ, "Thí chủ tuệ nhãn."



"Không cần khen ta." Tinh Nhan đang cười híp mắt bỗng chốc lạnh mặt, "Giấu diếm cái gì?"



Giới Sân chầm chậm nói không hề che giấu, "Thú lưỡng cực hay còn gọi là thú âm dương tương sinh."



Nghe thấy tên này, đôi mắt Tinh Nhan khẽ chớp. Dù nàng chưa từng nghe qua nhưng từ cái tên nó có thể suy đoán.



Giới Sân nói tiếp, "Thí chủ là âm, bần tăng là dương, với thí chủ chính là dương trợ âm.



Âm làm chủ, dương làm phụ.



"Thí chủ có thể thông qua thú tương sinh âm dương mà mượn tất cả công pháp của ta. Đây cũng chính là nguyên nhân linh khí trong cơ thể thí chủ có thể biến thành Phật khí."



Nói đến đây, Giới Sân dừng lại một chút.



"Còn một chuyện cuối cùng là, thú tương sinh âm dương...có thể có hai chủ nhân.



Âm dương tương sinh, nhân duyên tương quan.



Hàng mi Giới Sân run rẩy, nhẹ giọng nói, "Khế ước chính là khế ước đồng sinh cộng tử, hai linh hồn phải liên kết cùng một chỗ. Nếu thí chủ nhớ lại có thể phát hiện ra lúc thú lưỡng cực ký khế ước với nàng chỉ có một nửa người mà thôi.



Những chuyện còn lại, hắn không nói ra. Vì không cần nói cũng biết, nửa người còn lại của thú lưỡng cực thuộc về chủ nhân thứ hai của nó.



"Một khi liên kết thì sẽ trao đổi một nửa cơ thể với nhau."



Có nghĩa là một nửa cơ thể của hắn và nàng liên quan đến nhau, hỗ trợ lẫn nhau. Cho nên nếu như một trong hai người ngã xuống thì có thể nhờ vào mối liên hệ giữa người còn lại và thú lưỡng cực mà hồi sinh bằng một cách nào đó.



Nói cách khác, nếu muốn tiêu diệt hai người thì nhất định phải giết hai người cùng lúc.



GIỚI SÂN sợ nàng hiểu lầm hắn muốn uy hiếp nàng nên tiếp tục giải thích, "Nửa cơ thể còn lại có thể liên kết cũng có thể không cần."



Không hề có bất kỳ ảnh hưởng nào, chỉ là bản khế ước không đủ chặt chẽ mà thôi.



Lúc đầu khi đứng dưới lôi kiếp, hắn đã mấy lần muốn mở miệng, dù nàng không vượt qua được thì hắn có thể ra tay giúp nàng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.



Tinh Nhan sẽ không thích thế.



Nàng đúng là không thích thế.



Gương mặt đầy mây đen lại nở nụ cười, nàng gãi gãi cằm con thú nhỏ kia, "Là vầy ư."



Đuôi nó quấn lấy cổ tay nàng, đôi mắt như hạt đậu xanh chuyển động không ngừng, miệng cứ lầm rầm như đang làm nũng. Bỗng nhiên có một giọng nói truyền vào tai cô.



"Thật, thật đó."



Tay Tinh Nhan ngừng lại, đôi mắt khẽ nhíu lại rồi tiếp tục gãi gãi. Giọng nói trong đầu nàng non nớt như một đứa bé, "Truyền thừa ký ức, âm dương tương sinh, hắn nói rất đúng..."



Nàng ngừng tay, bế nó lên hỏi, "Ngươi tên gì?"
"A di đà phật, thí chủ nói đùa." Hòa thượng niệm phật, đôi mắt từ bi phổ độ chúng sinh, năm ngón tay xòe ra, Phật quang hiện lên trong lòng bàn tay.



Giới Sân cười cười, "Thí chủ, bần tăng giúp người điều trị."



Ma tu run lên. "Không cần, Phật quang quá trân quý, ta không bị thương gì cả." Chưa nói dứt câu hắn ta đã đứng dậy định rời đi.



"Thí chủ không cần khách sáo." Giới Sân chắp tay trước ngực nở một nụ cười ấm áp, dáng vẻ từ bi chuyển Phật quang ra ngoài.



Tốc độ quá nhanh không trở tay kịp, đại hán kia chưa kịp phản ứng đã bị Phật quang bao vây.



"A!" Được Phật quang chữa trị nhưng hắn lại hét lên đầy đau đớn. Cơ thể đại hán bị bao vây bởi Phật quang bỗng chốc biến hóa, có một luồng ma khí màu đen vây quanh cơ thể hắn ta.



"Ma tu!" Người có tu vi thấp vội vàng tản ra, hơn nữa ma tu chỉ là Kim Đan, Phật quang phát ra tiếng két két mà đại hán kia không cách nào phản khán, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn pháp khí càng ngày càng đến gần.



Càng ngày càng gần.



Hòa thượng rủ mắt xuống, niệm một tràng kinh phật, ra vẻ tiếc nuối, "A di đà phật, tội lỗi, tội lỗi."



Trong giây phút đại hán nhắm mắt lại, nghĩ lại có phải mình không nên nói câu kia không.



Tu giả vây quanh Giới Sân cười cười, "Đa tạ đại sư!"



Giới Sân mỉm cười dịu dàng đáp lại.



***



"Cửu Trọng Tháp sắp xuất hiện rồi, không biết lần này ai sẽ là quán quân đây?"



"À! Ta cảm thấy có lẽ là Lăng ba nhất kiếm Bạch tiên tử..."



Lúc Giới Sân bước vào, Tinh Nhan đã kêu rất nhiều món.



Nàng còn kêu một bình rượu.



Không biết rượu ở thế giới tu tiên có gì đặc biệt không.



"Về rồi à?" Nàng không hỏi tình hình của người bên ngoài, chỉ hất cằm lên vui vẻ hỏi hắn, "Uống rượu được không?"



"Khách quan, đồ của ngài đã có rồi đây ~ Chúc khách quan ngon miệng ~" Tiểu nhị chen vào, đặt thức ăn và một bình rượu lên bàn.



Giới Sân mỉm cười không trả lời, chỉ cầm bình rượu lên.



Dòng rượu màu hồng phấn rót vào chén, rượu sóng ra ngoài chén.



Chỉ một thoáng, linh khí nồng nặc tản ra khiến cả người thư thái.



Hắn nhẹ nhàng nếm thử một chút, vẻ mặt dịu dàng, "Rất ngọt."



Rất ngọt rất ngọt.