Quấn Lấy Không Buông

Chương 48 :

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Tinh Nhan nghĩ nghĩ, đôi mắt cong cong nở nụ cười, "Hôm nay trong game có hoạt động."



Dung Ngọc:...Đỡ trán.



Nhìn hắn vừa bất đắc dĩ lại chiều chuộng thương lượng với cô, chỉ cho chơi một tiếng, sau đó cẩn thận ôm eo đỡ cô đi ăn cơm.



Tinh Nhan bỗng nhiên cảm thấy muốn chơi thêm một tiếng nữa.



Lúc đến phòng khách, ngửi thấy mùi chua chua, Tinh Nhan đang định hỏi sao lại chua như thế, nhưng lúc mở miệng lại trở thành, "Mùi thơm quá."



Người đàn ông không biết phải nói gì.



"Nếu không đủ chua thì nói với anh nhé."



Dạo gần đây cô rất thích ăn chua, mỗi lần ăn cơm đều chê anh nấu đồ không có vị gì, thật ra ý cô chính là không đủ chua.



Tinh Nhan ừ một tiếng, "Anh ngồi đi, đứng không thấy mệt à."



Người đàn ông đặt muỗng vào chén cho cô, giúp cô khuấy khuấy thổi thổi cho nguội bớt rồi mới đẩy cái chén đến trước mặt cô, dịu dàng nói, "Ăn từ từ thôi."



Tinh Nhan cầm muỗng múc một lên.



Không thể nói rõ đây là mùi vị gì.



Tinh Nhan tăng tốc, múc từng muỗng từng muỗng vào miệng, giống như đã hài lòng với hương vị mà mình mong nhớ đã lâu.



"Ăn chậm một chút..." Dung Ngọc nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô. Lúc nhìn thấy đôi mắt của cô thì bỗng nhiên nóng nảy hỏi, "Sao vậy? Sao mắt em lại đỏ thế này?"



Anh và Tinh Nhan ở bên nhau lâu như thế, đến bây giờ vẫn chưa bao giờ thấy cô đỏ mắt.



Tinh Nhan ngơ ngác, "Mắt em...đỏ lắm hả?"



Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, Dung Ngọc thở dài một hơi. Anh nhớ bác sĩ từng dặn dò, cảm xúc phụ nữ có thai rất dễ thay đổi nên anh cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực.



Anh vờ tức giận vỗ vỗ lên bụng cô, nhưng lúc hạ tay xuống lại trở thành vuốt ve.



"Con đó."



Anh vuốt ve bụng cô, ánh mắt tràn đầy chờ mong của một người lần đầu làm cha, "Mẹ mang thai con rất cực khổ, sau này con phải ngoan với mẹ đó có biết không?"



Trong lòng Tinh Nhan bỗng nhiên có một ý nghĩ khó hiểu, hóa ra cô mang thai.



Cô cong cong khóe môi, bắt chước chọt chọt vào bụng mình, "Con nó còn nhỏ, nghe hiểu anh nói gì ư..."



"Đương nhiên là hiểu rồi." Người đàn ông mỉm cười dịu dàng, "Dung Tiểu Nhan là minh chứng cho tình yêu vạn năm của Dung Nhan. Nếu nghĩ như thế thì nó chính là ký sử rồi."



Tinh Nhan liếc anh, "Tuổi nó có thể làm tổ tông của anh luôn."



"Làm gì có, nó rất ham chơi, ra đời chưa bao lâu đã khiến anh đưa đón bao lần." Dung Ngọc nhỏ nhẹ nói, ánh mắt thoáng lướt đến, "Đáng tiếc là Dung Tiểu Nhan vong ân phụ nghĩa, vừa mới chào đời đã không để anh đón nó."



Tinh Nhan nhướn mày, bật cười.



"Muốn đón nó hả?"


"Gừ!" Vòng xoáy trên mũi tên bắt đầu xoáy sâu vào khiến vết thương to hơn. Có cái gì đó gào lên vô cùng thê thảm, tiếng gào ngày càng thê lương.



Một lát sau, vòng xoáy màu đen càng lúc càng lớn, bao vây cả mặt trời sau đó gom không khí xung quanh rồi bỗng chốc nổ tung.



Âm thanh thê lương bỗng nhiên biến mất.



Tinh Nhan nở nụ cười chân thật, làn gió lay động mái tóc nàng. Tiếng gió bắt đầu thay đổi, bãi cỏ dưới chân vẫn đứng yên bất động.



Tiếng gió là thật, vậy thì bãi cỏ có lẽ là giả.



Nàng mở mắt ra, thảo nguyên mênh mông trước mặt đã thay đổi.



Đúng là có một tảng đá. Nó nằm ngay sau nàng, cũng không khác gì so với lúc nàng thấy trong ảo cảnh.



Xung quanh ngoại trừ đá thì chính là đầm lầy. Chỉ cần sơ ý một chút sẽ rơi vào đầm lầy ngay.



Cách Tinh Nhan khoảng hai bước có một cái đầm lầy. Bên trong nó có một cái cây màu đen.



Cây kia rất kỳ quái, cây cao không đến một mét, toàn thân màu đen. Trên ngọn cây cao nhất có một con mắt màu đỏ, còn có rất nhiều xúc tu màu đen xung quanh nó. Lúc này bọn chúng đã rời khỏi đầm lầy cố gắng vươn về phía nàng...



Chỉ cần nàng bước lên một bước thôi sẽ chạm trán với những cái xúc tu gớm ghiếc ấy.



Tinh Nhan nhíu mày.



--- Là cây ác mộng.



Cây ác mộng dù bề ngoài kinh dị nhưng là một vật rất quý giá. Có thể nói toàn thân nó đều là hàng trân quý. Con mắt màu đỏ của nó có thể dùng để gia tăng thị lực hoặc có thể luyện thành pháp bảo. Pháp bảo đó tạo ra ảo cảnh khiến người ta không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.



Chỉ với một giọt chất lỏng trong xúc tu có thể khống chế linh lực trong cơ thể, vấn để chỉ là thời gian dài hay ngắn. Thậm chí người ở kỳ Nguyên Anh cũng sẽ bị đứng yên trong vòng một giây.



Đừng xem thường thời gian một giây này. Đối với bọn họ mà nói, một giây này cũng đủ để tiến lại gần đối thủ, làm chủ cuộc chiến.



Toàn thân đều là báu vật.



Tinh Nhan không phải là người già mồm cãi láo. Nàng sẽ không vì nó xấu hay gớm ghiếc mà không thèm chạm vào.



Nàng nhanh chống nhổ cây ác mộng này lên.



Sau đó bay về hướng đám mây màu đỏ ở phía chân trời.



Nơi đó chắc chắn là lối vào của tầng thứ năm...



***



Không biết nên nói nàng may mắn hay xui xẻo. Cây ác mộng là bá chủ của đầm lầy, tảng đá mà nàng rơi xuống chính là địa bàn của nó. Xung quanh không có sinh vật nào khác, tuy sạch sẽ nhưng cũng rất vắng vẻ.



Nàng bay rất lâu mới gần đến lối vào.



Đúng lúc này, đám mây ở phía chân trời bỗng phát ra hào quang rực rỡ, giống như có linh vật chuẩn bị xuất thế.



Tinh Nhan nhíu mày, bắt đầu tăng tốc.



Đột nhiên nàng lại dừng bước, lấy lá bùa ẩn thân ra rồi lách mình nấp vào phía sau một thân cây.