Quấn Lấy Không Buông

Chương 47 :

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Tinh Nhan liên tiếp gặp được người quen.



Ví dụ như Bạch Nguyệt Sơ toàn thân bạch y bên phía Đạo tu.



Và, Vu Tà đứng bên Nguyệt Ma cung đang nhìn chằm chằm Bạch tiên tử.



Ánh mắt kia vô cùng nóng rực.



Bạch Nguyệt Sơ không nhịn được nhìn sang. Sau khi thấy hắn thì nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng phức tạp.



Vu Tà cười cười, duỗi ngón tay vẽ vào không khí miêu tả thân hình nàng ta một cách mờ ám, ánh mắt như muốn lột sạch y phục nàng ta.



Bạch Nguyệt Sơ nắm chặt tay.



Vu Tà...



Người đàn ông đứng trước thấy nàng ta có vẻ khó chịu nên quay đầu lại quan tâm hỏi vài câu.



Bạch Nguyệt Sơ thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu rồi trò chuyện với người kia một lát.



Ánh mắt Vu Tà toát lên vẻ lạnh lùng, nụ cười trên mặt càng thêm tà mị.



"Bạch đạo hữu ~" Hắn ta hô lên, "Từ biệt lần trước, trong lòng nhớ mong."



Hắn ta vẫn cố gắng kiềm chế không gọi thẳng tên của Nguyệt Sơ.



Bên phía Đạo tu vô cùng phẫn nộ. Tiếc là đã có quy định không cho phép đánh nhau ở đây. Người đàn ông kia tức giận lên tiếng, "Vu Tà thiếu chủ đừng khua môi múa mép..."



"Sư huynh..." Bạch Nguyệt Sơ kéo hắn lại, hắn đành cắn răng im lặng.



Đáng tiếc là cảnh này lại càng kích thích Vu Tà.



Tiếng bàn luận đang xôn xao ầm ĩ bỗng nhiên an tĩnh lại. Có vài người thích hóng chuyện, liên tục bàn tán mối quan hệ giữa ba người này. Mà chuyện ở đây lại không liên quan đến mình.



Đến khi một tiếng nổ vang vọng ra.



Mọi người cảm thấy có một sức mạnh to lớn đang ập tới đây, chỉ cần một giây thôi sẽ mất mạng.
Nàng nở một nụ cười quỷ dị. Mặc kệ gân mạch đứt đoạn, nàng cố bước lên. Chỉ cần một bước nữa thôi...nàng cố gắng đặt chân lên bậc cuối cùng.



Áp lực đè nặng trên cơ thể bỗng chốc tan biến, ma khí quay lại vận chuyển một vòng, bắp thịt đau nhức đã không còn đau nữa. Ma khí vận chuyển nhanh nhưng mắt thường khó có thể nhìn thấy lại tăng thêm một chút.



Tinh Nhan liếm môi, đưa tay đỡ lấy cánh cửa trước mắt. Vừa chạm đến, trước mắt nàng tối sầm lại, như long trời lở đất.



Cùng lúc đó, thềm đá màu bạch ngọc phía sau nàng hóa thành tro tàn, chậm rãi tràn lên, lội ra không gian tối đen bên dưới.



Nàng cảm giác như có vài cái miệng lớn như chậu máu lặng yên tiến đến gần.



" Em còn ngủ nữa hả?"



Giọng nói đầy gợi cảm phảng phất bên tai nàng, một người đàn ông tì lên trán nàng, thân mật cọ cọ, "Dạo này em mau đói, ăn chút rồi ngủ tiếp được không?"



Tinh Nhan hoảng hốt mở mắt ra thì nhìn thấy một căn phòng đầy xa lạ, nàng đang nằm trên một cái giường mềm mại cùng với một người đàn ông dịu dàng. Một cảm giác kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện.



Tựa như nàng không nên ở đây.



Người đàn ông thấy nàng đang mơ màng, không hối nafg nữa. Anh nhanh chóng lấy quần áo mặc vào cho nàng rồi để nàng tựa vào ngực của hắn, tay hắn vỗ nhẹ vào lưng nàng.



"Miệng còn chua không?" Hắn hỏi.



Tinh Nhan nhìn hắn, như chưa kịp lấy lại tinh thần, chậm chạp đáp lại, "...Vẫn ổn."



Người đàn ông đặt tay lên bụng nàng, bất đắc dĩ hôn nàng một cái rồi dỗ dành, "Hôm nay anh làm món canh dưa chua mà em thích nhất đấy, ăn một tí nhé?"



Hắn dịu dàng dỗ dàng khiến nàng hốt hoảng nhận ra, tựa như mọi chuyện phải được diễn ra như thế.



Nàng mở miệng, thốt lên, "Dung Ngọc."



"Hả?" Dung Ngọc nhìn sang, ánh mắt vô cùng dịu dàng, "Sao thế em?"



Tinh Nhan nghĩ nghĩ, khóe mắt chua xót, "Hôm nay trong game có hoạt động."



Dung Ngọc:...đỡ trán.