Quấn Lấy Không Buông

Chương 58 :

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


- - Ha ha, muốn giả vờ đánh ta ư.



Mọi người có mặt ở đó:...



Nếu lúc này đổi lại là người khác, bọn họ có thể chắc chắn rằng đây là hành động bày tỏ yêu thương giữa người yêu với nhau.



Nhưng người này là nguyên soái Lam Vực, đối phương lại là Bệ hạ Tinh Nhan...



Hay là thôi đi.



Về suy nghĩ nữ hoàng bệ hạ yếu đuối, là hoàn toàn sai lầm, mọi người ai cũng biết, linh thú có mối quan hệ mật thiết với linh hồn của chủ, và nó không thể ngụy trang.



Cho nên...



...Nguyên soái Lam Vực là do nhất thời chưa kịp phản ứng, hoặc là do dạo này có tiến hóa cho nên linh thú tạm thời chưa khôi phục hoàn toàn.



Tuyệt đối không còn đáp án nào khác cả.



Cả đám người mang tiếng túc trí đa mưu, thông minh biết nhiều đưa ra kết luận như thế



Sau khi bị đánh bay, tiểu Hắc...à không, Huyền Thiên hắc xà không hề bị thương, nhưng cũng không hề có dấu hiệu quay lại trạng thái chiến đấu, điều này lại càng chứng minh kết luận bọn họ vừa đưa ra.



Qủa nhiên, là do dạo này linh thú lên cấp nên chưa khôi phục lại.



Nhưng nhờ vào "khúc nhạc đệm" này mà bầu không khí khẩn trương đã dần dần biến mất.



Nhìn tiểu hắc xà quẫy đuôi định xông tới, còn oan ức nhìn Tinh Nhan, không ai chú ý sắc mặt Lam Vực đã đen như đít nồi.



Tiểu hắc xà bò được nửa đường bỗng nhiên có cảm giác chủ nhân mình đang cưỡng chế kéo mình lại.



Sss...Nó trông mong nhìn Tinh Nhan, vẫy vẫy đuổi, cơ thể dần dần biến mất...



Sss sss...nó không muốn trở về đâu.



Nó muốn qua đó cọ cọ cơ...



Không biết vì sao nhìn ánh mắt đầy mong đợi của tiểu hắc xà mà Tinh Nhan cảm thấy thật buồn cười. Có phải cô đã đánh giá nó quá thông minh rồi hay không, đã ngốc thế này mà lại còn...yếu ớt?



Cảm nhận được suy nghĩ của cô, gương mặt vị nguyên soái kia ngày càng đen thêm.



Toàn thân toát ra một luồng khí lạnh, anh tìm một chỗ ngồi cách Tinh Nhan thật xa, quân trang thẳng tấp, trông lạnh lùng mà cấm dục.



Nhìn anh chịu thua, Tinh Nhan lại càng được nước làm tới, nhưng chợt nhớ ra đây là đâu, bèn thu lại linh thú.
...Nhưng nó lại không nghe theo lệnh của anh, con rắn không hề chống cự, chỉ cuộn thành vòng tròn nằm đó, thế là nguyên soái Lam Vực bất ngờ lãnh hết một đuôi của Tinh Nhan.



Hơi đau một chút.



"Ngu ngốc."



Nhìn bóng dáng Tinh Nhan càng lúc càng xa, lại nhìn em họ đang ngã dưới đất, người đàn ông im lặng sờ sờ vết hằn sau lưng mình, dứt khoát thu Tiểu Hắc vào.



Em họ đứng lên, tức muốn điên người.



Nhưng người bị đánh là anh lại cảm thấy không sao cả, dù gì hai bên đều không ưa nhau, nhìn thôi đã ghét.



Nhưng...



"Cô ta dám nói rồng là bò sát bốn chân!"



Em họ không dám tin, "Cô ta có biết rồng là loài vật trân quý thế nào không! Đúng là đồ thất học!"



Nói cũng đúng, người bên ngoài không hề biết có sự xuất hiện của rồng.



Quy định trong gia tộc vô cùng nghiêm ngặt, không cho truyền ra bên ngoài, dù không biết tại sao nhưng con cháu thế hệ sau rất tuân thủ quy định này nên người ngoài không biết cũng là chuyện bình thường.



Nhưng...Làm sao Nữ hoàng biết được?



Đây không phải là trọng điểm.



Trọng điểm là, Lam Vực luôn là người anh mà hắn ta tôn sùng nhất, bây giờ chứng kiến anh mình bị nhục nhã, Lam Lâm chỉ muốn giết người.



"Dám coi khinh rồng, còn xỉ nhục anh, em chỉ muốn...!"



Hắn ta giận muốn điên lên, nhưng vẻ mặt của người đàn ông vẫn lạnh lùng như cũ.



Nghe Lam Lâm nói thế, anh bỗng mấp máy đôi môi, "...Trong truyền thuyết, rồng vốn dĩ có bốn chân."



...Thế nên, nói rồng là bò sát bốn chân cũng không sai.



Tác giả có lời muốn nói,



Em họ: Cô ta dám xỉ nhục anh họ! Dám bảo thần long là bò sát bốn chân!



Lam Vực:...Vợ nói gì cũng đúng! Rồng vốn có bốn chân mà!