Quấn Lấy Không Buông

Chương 59 :

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


...Thế nên, nói rồng là loài bò sát bốn chân cũng không có gì sai.



Em họ chưa nói hết đã bị nghẹn họng, ngơ ngác nhìn anh, anh họ thế mà lại thừa nhận...



Không lẽ sau khi lên cấp rồi bị thương ở đầu luôn hả?



Sau khi Lam Vực nói xong cũng cảm thấy không đúng, anh không hiểu tại sao mình lại nói thế.



Anh mất tự nhiên, nói, "Đi thôi."



Nhìn bóng lưng lạnh lùng ấy, không một ai dám tiến lại gần.



...



Thân thể của Tinh Nhan ở thế giới này rất tốt, dù đã đi xa nhưng cô vẫn có thể nghe rõ hai người bọn họ đang nói chuyện.



Cô dừng bước, khóe miệng bất giác cong lên, cảm giác tức giận vừa nãy cũng biến mất tăm.



Xem như anh thông minh.



Tinh Nhan dựa vào trí nhớ đi thẳng về tẩm cung của mình, nhìn thấy mấy đồ vật dọc đường giúp cô tăng thêm không ít kiến thức.



Đủ loại hoa cỏ, có loại rất quen thuộc, cũng có loại chưa từng xuất hiện trên thế giới này, nhưng kì lạ là cô lại có thể gọi tên nó vô cùng dễ dàng...thậm chí còn biết tác dụng của nó.



Nghĩ nghĩ một hồi, Tinh Nhan liền hiểu ra, có lẽ là do nguyên nhân mình bị mất ký ức.



Ừm, biết nhiều kiến thức hơn thật là vui.



Tinh Nhan mím môi, ánh mắt vô cùng rạng rỡ.



Đến tẩm cung, quản gia gõ cửa rồi dâng trà lên, "Tâm trạng bệ hạ có vẻ rất tốt?"



Quản gia này là người hầu trong hoàng gia, tận mắt nhìn Tinh Nhan trưởng thành, tình cảm đối với Tinh Nhan khỏi cần phải nói, những người khác không dám trêu chọc cô nhưng ông ấy có thể đùa vài câu.



"...Tâm trạng ta tốt lắm à?"



Cô còn vừa mới tức giận xong, thậm chí còn ra tay đánh người.



Quản gia đặt tách trà nóng lên tay cô, sau đó tủm tỉm chỉ chỉ khóe môi cô, "Khóe miệng bệ hạ đang cong lên kia kìa."



Tinh Nhan sờ sờ khóe miệng của mình, bình tĩnh lại rồi suy nghĩ gì đó.



Quản gia chỉ nói thế rồi cười tủm tỉm đứng một bên chờ cô hoàn hồn.



Tinh Nhan lấy lại tinh thần, nhìn thấy ông còn đứng đó bèn hỏi, "Có chuyện gì sao?"



"Nguyệt điện hạ..." Lo bệ hạ nhà mình quên mất Nguyệt điện hạ là ai, quản gia biết ý giải thích, "Là tứ điện hạ dịu dàng ngoan ngoãn kia ấy."



Tinh Nhan buồn cười nhìn vị quản gia khẩu phật tâm xà của mình, dịu dàng ngoan ngoãn...thật dễ nghe làm sao...Chẳng qua là tự ti mà thôi, Nguyệt Lan Đa thích co ro lại một góc, quả thật nguyên thân của cô không nhớ kỹ người này cho lắm.



Tinh Nhan khoát khoát tay ý bảo người đến.




Bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết.



Tinh Nhan hoảng sợ, trong lòng có cảm giác đau đớn không thể nào tưởng tượng được.



Hình như, có ai đó bị thương.



Đúng lúc này, hạt châu màu xanh trên cổ tay cô đột nhiên lóe sáng.



Ánh sáng màu xanh vừa sáng lên, một cơn gió vây lấy cô, sau đó chợt nổi gió to hơn, rồi vọt thẳng về hướng tia sấm kia.



Trong nháy mắt, nó đã biến mất.



Trùng hợp ở chỗ, hạt châu vừa biết mất không bao lâu, sự lo lắng nãy giờ của cô cũng dần biến mất theo.



Tinh Nhan sờ sờ cổ tay, khép hờ mắt che giấu cảm xúc.



- -- Chờ anh đi tìm em...



Trùng hợp nhiều lần thì không còn là trùng hợp nữa.



Có phải...giống như cô suy nghĩ hay không?



...



Cùng lúc đó.



Trong đêm tối, một bóng đen xuất hiện nhưng đội tuần tra không hề phát hiện ra điều bất thường.



Tiểu hắc xà vung đuôi, bò về hướng này, nhưng ánh mắt nó mơ mơ màng màng, giống như không hiểu vì sao mình lại đến đây.



Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, đây không phải là hắc xà, trên đầu nó còn có sừng, làn da bị vỡ ra lấp lánh kim quang...



Hơn nữa ở phần bụng còn cái vài cái móng vuốt nho nhỏ.



Tiểu Hắc nhìn người đang nằm trên giường, tự nhiên bò lên, duỗi thân trườn vào trong chăn.



Cảm thấy không đúng, mấy cái móng vuốt nho nhỏ của nó bám vào quần áo của cô rồi bò lên trên, cái đuôi cuộn lại trong lồng ngực của cô, ngóc đầu nhìn người đang say giấc.



Nó hài lòng đung đưa cái đuôi.



Cái đuôi đập "bẹp bẹp" vài cái rồi bị đánh trả.



Mềm mềm, thích thật.



Tác giả



Lam Vực: Hu hu, mềm quá đi!



Tinh Nhan: Anh chết chắc rồi!