Quấn Lấy Không Buông

Chương 81 : Ngoại truyện

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Aure: đối phương đã không muốn nói chuyện với ngươi, đồng thời ném một rổ nguyền rủa của chó độc thân cho ngươi.



— Ha ha, còn bảy năm nữa, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, ngươi cứ chờ đó.



****



Lời nguyền rủa của chó độc thân hình như rất linh nghiệm.



Ít ra, 7 năm đã trôi qua mà chàng trai chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.



Đương nhiên, Aure cũng duy trì số phận độc thân suốt 7 năm trời.



... Gửi lời chào thân ái.



Đối với người đại lục Vân Phỉ, đối với người tu luyện, đặc biệt là người có thiên phú, chỉ cần bắt đầu thu luyện, dù chỉ đột phá ở giai đoạn đầu tiên cũng sẽ kéo dài tuổi thọ. Trong sinh mệnh dài dằng dặc này, 10 năm chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua.



Nhưng đối với người có lòng riêng thì thời gian ấy quá dài.



Công chúa lại không có thiên phú tu luyện.



Đó là lí do vì sao Công chúa nảy sinh tình cảm với Aure từ rất sớm, nhưng vẫn chưa chấp nhận hắn.



Nàng có khúc mắc của mình, thiên phú tu luyện giữa nàng và Aure chênh lệch quá lớn, rồi nàng sẽ dần dần già yếu, da thịt lỏng lẻo, răng rụng hết, mà bạn đời của mình vẫn trẻ tuổi anh tuấn, nàng không cách nào chịu nỗi.



Nếu đã thế thì thà ngay từ đầu không ở bên nhau, lưu lại trong trí nhớ của hắn khoảng thời gian mình xinh đẹp nhất.



Thế là nàng xoắn xuýt mất mấy năm trời.



Về sau, nhị ca và Tinh Nhan nhị tẩu quay về mang theo thảo dược thay đổi thiên phú tu luyện của nàng.



Nếu không, Công chúa ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang dỗ con trước mặt, mím môi cười một tiếng, không biết bọn họ phải lãng phí bao lâu, hoặc cũng có thể không ở bên nhau.



Phải biết rằng, lúc trước nàng không thể nào vượt qua trở ngại của bản thân.



Nhìn một vòng, thời gian chính là vị pháp sư thần kỳ nhất, người đàn ông giờ đây đã làm quốc vương, thay đổi thân phận, khí thế trên người cũng trở nên thâm trầm.



Duy chỉ có một điểm, chính là sự ngốc nghếch vẫn không thay đổi, đó cũng chính là điểm khiến nàng yêu thích nhất.



Ánh mắt rơi xuống một chỗ nào đó, đột nhìn dừng lại.



Công chúa đỡ trán, mọi suy nghĩ trong đầu đều không cánh mà bay, nàng đưa tay cầm lấy cái cúc áo trang trí xuống lắc lắc trước mặt Aure.
Tinh Nhan không muốn làm gì hết, cô chỉ nằm trên giường, lần này lưu lại khá nhiều ký ức, mặc dù vẫn không thể nhớ hết nhưng đã nhớ được hơn một nửa...Điều kỳ là chính là, dù cô lưu giữ nhiều ký ức là thế nhưng vẫn không thể nhớ rõ gương mặt của người kia.



Đoạn ký ức hơn 10 ngàn năm ùn ùn kéo đến nhanh chóng bao vây Tinh Nhan.



Trong ký ức, hình dáng của người đàn ông dần dần hiện lên.



"Nhan Nhan, có nóng không?"



"Nhan Nhan, muốn ăn gì, hôm nay làm món khác cho nàng thử nhé?"



"Đẹp không? Nghe nói cây Vân Hoa trên đỉnh núi tuyết nở hoa rất đẹp."



"Khối bảo thạch này được không? Ngoan, lần sau ta tìm thêm cho nàng."



Dịu dàng mà dung túng, đồng thời lại khiến người khác cảm thấy trái tim như đang ngâm trong giấm, ê ẩm, chát chát.



Hắn đã rời đi...



Trong nháy mắt, ký ức bộc phát bao vây lấy cả người Tinh Nhan khiến cô cảm thấy hơi mệt mỏi.



...Beers, ta nhớ chàng lắm.



Cô chậm rãi chìm vào giấc ngủ.



...



Không lâu sau, một luồng ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện, vầng sáng trắng từ trên xuống dưới kéo dài thành một bóng người.



"Đừng khóc."



Bóng người cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, giọng nói dịu dàng vang lên, "Anh ở đây."



Anh vẫn luôn ở đây.



Nhưng anh không ngờ, đúng lúc này, hàng mi run rẩy khẽ mở ra...



***



Còn một thế giới nữa là kết thúc rồi. Thế giới sau hai anh chị có tới tận "7 người con" lận đó nha =))