Quấn Lấy Không Buông

Chương 82 : Thế giới thực

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Nhưng anh không ngờ,..



Giống như bất ngờ, Tinh Nhan sững sờ một lát rồi bật thốt, "Beers?"



Người đàn ông ngừng lại, không trả lời mà chỉ khẽ cười một tiếng, âm thanh đầy cưng chiều, "Kí chủ, người đã tỉnh..."



Anh vờ không hiểu ý cô.



Nhưng...lại không hề phủ nhận.



Ký chủ???... Bấy giờ Tinh Nhan mới tỉnh táo hơn một chút, cô nhìn vầng sáng mông lung trước mặt, mấp máy đôi môi, "Điểm Điểm?"



Không đúng.



Cảm xúc vừa rồi... không đúng.



Vừa mềm mềm lại mát lạnh, hơi thở ấy rất quen thuộc...



... Đó là cái gì???



Tinh Nhan mím môi. Khoan đã! Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu cô, kinh động lòng người.



Đó là hôn!



Như một tia sét đánh thẳng vào làn sương mù làm lộ ra cảnh sắc xinh đẹp ở phía sau.



Đúng là hôn rồi!



Hô hấp Tinh Nhan trở nên dồn dập, cô híp mắt lại che dấu cảm xúc nơi đáy mắt.



Ký ức lại ùn ùn kéo đến, tuy rằng ký ức qua 10 ngàn năm gần như đã quên lãng nhưng người tu tiên lại khác với người thường, cho nên cô vẫn nhớ rất rõ... Cô đã trải qua bao nhiêu thế giới, và cả người đàn ông cùng cô trải qua những thế giới ấy.



Khi ở trong mấy thế giới trước đây cô từng suy đoán thân phận của anh, có thể phá được vách ngăn của thế giới để đến bên cô thì chắc chắn không phải là người thường... lại còn là một người vô cùng hiểu cô.



Mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn, làn sương mù dưới đáy mắt Tinh Nhan chậm rãi tản ra.



Chưa kịp bộc lộ cảm xúc, thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại với tin tức vừa nhận được, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là -- Hay cho Dung Ngọc!



"Anh vừa mới làm gì đấy?"



Cô lấy lại bình tĩnh, giả vờ hỏi vu vơ.



Nhưng ánh mắt cô lại không hề nói thế.




Nhìn anh một lát, cô cúi đầu hôn lên luồng sáng trắng ấy, sau đó chọn đến thế giới tiếp theo.



Nghĩ lại lúc trước mỗi khi kết thúc một nhiệm vụ thay đổi kịch bản thu hoạch được khí vận, rồi lại suy nghĩ một chút liền hiểu ra, chuyện này nhất định có lợi với anh.



Cô không biết mệt mà ấn chọn thế giới tiếp theo.



Về chuyện bao lì xì phần thưởng, lúc đầu không đủ sức cô cần nó để giúp đỡ, nhưng sau khi bản thân đã trở nên mạnh mẽ hơn cũng không cần những thứ này nữa.



- - Thực lực của bản thân chính là sức mạnh lớn nhất của cô.



Chỉ trong một nháy mắt, lại giống như đã rất lâu, Tinh Nhan dần mở mắt ra, cảnh vật xung quanh dần trở nên rõ ràng.



... Ngay khi đó, một gương mặt thối rửa đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của cô.



Gần trong gang tấc.



Con ngươi Tinh Nhan co rụt lại.



Gương mặt thối rửa dính đầy máu.



Quần áo rách nát loang lổ vết máu, cả gương mặt toàn là máu, một con mắt bị lòi ra lơ lững ở bên ngoài, miếng thịt thối rửa như muốn rơi xuống bất kỳ lúc nào, miệng phát ra âm thanh rên rỉ.



Khoảng cách quá gần khiến lòng cô lạnh toát, sợ muốn chết.



Tinh Nhan trầm xuống, phản xạ có điều kiện lui về phía sau,



- - Nhưng ngay sau đó, cô cảm giác có gì đó không đúng cho lắm.



Không phải do thứ trước mắt không đuổi theo, mà là chính bản thân cô.



...Cô cứ có cảm giác khung xương của mình cứ kẽo kẹt kêu vang.



Tinh Nhan nhíu mày, bỗng nhiên có một dự cảm không lành.



Đây là một con đường hỗn tạp, đối diện có một cửa hàng tiện lợi, tựa như có một đàn châu chấu vừa bay qua*, đồ vật ngổn ngang trên mặt đất, cửa kính dù bị đập nát nhưng vẫn còn có thể soi gương.



*nạn châu chấu mang lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng cho hoa màu, cây cối, câu này ví thảm cảnh sau khi bị một thứ gì đó đi qua phá hoại, ở đây chỉ zombie.



Tinh Nhan nhìn vào kính.



...Vừa nhìn vào cô liền trợn tròn mắt.