Quấn Lấy Không Buông

Chương 84 :

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Tinh Nhan cảm thấy thật nhớ cảm giác khóe miệng co rút, nếu không phải bọn họ có bệnh thì chính là thế giới này có vấn đề.



Mẹ ư...



Xưng hô này đúng là...



Nếu cô nhớ không lầm, hình như cô không có... mấy đứa con còn to cao hơn cả mình như thế này.



Nhưng bảy đứa con trai không hề cho cô cơ hội hoài nghi, thấy cô không có phản ứng, bọn Zombie đứng dậy, lắp ba lắp bắp phát ra vài âm thanh khàn khàn trong cổ họng.



Tinh Nhan buồn cười, cô thấy mình cần yên tĩnh một lát, có trời mới biết tại sao khi cô nhìn vào bảy gương mặt cứng đơ này lại cảm thấy thật đáng thương.



"Gừ!"



Tinh Nhan rống lên.



- - "Đổi xưng hô ngay."



Bảy Zombie trông vô cùng cao to, có lẽ đã đạt đến cấp 4, bắt đầu có chút thông minh rồi, bây giờ lại run lẩy bẩy không cam lòng mà lắc đầu.



... Mẹ chính là mẹ, không thể thay đổi được!



... Thôi quên đi, Tinh Nhan nhìn bọn họ một lát, rống lên một tiếng, chuyện nhỏ.



Tinh Nhan không quan tâm bọn họ lắm, cô chuẩn bị đi ra ngoài xem sao.



Lần này cô đã đạt đến cấp 6, bộ phận được tinh hóa là chân, tốc độ bước đi đã nhanh hơn, không còn cảm giác chậm chạp như trước nữa.



Dựa vào kịch bản cô có thể nắm rõ.



Một năm sau tận thế, khó khăn nhân loại gặp phải không chỉ có mỗi Zombie, thực vật bị biến dị, còn có tai họa lớn nhất -- chính là thiên tai.



Không phải động đất, cũng không phải sóng thần, mà chỉ là thời tiết bình thường.



Nhưng nó lại trở thành thiên tai.



Sau khi tận thế, tất cả chuỗi sinh vật trên trái đất đều bị sụp đổ, một năm sau, thời tiết bắt đầu xuất hiện dấu hiệu cực nóng và cực lạnh, nhiệt độ nóng nhất vào mùa hè có thể lên đến 50 độ, mùa đông lại lạnh đến tận xương tủy.



Dị năng giả vì có cơ thể biến dị nên sức chống đỡ rất tốt, nhưng cơ thể người bình thường không thể chống chịu được, huống chi còn đang ở tận thế.



Chỉ trong vòng một năm, người chết cóng và người chết vì nóng đã tăng vô số kế, cộng thêm việc phải chống đỡ với Zombie, số người vì sụp đổ mà tự sát không hề ít, có vài căn cứ được lập tạm thời nhưng vẫn không ngăn được thi thể ngã xuống khắp nơi.



Số lượng nhân loại giảm xuống một cách mạnh mẽ.



Hơn nữa...thời tiết thay đổi đột ngột, mọi người đã dần phát hiện ra những nông phẩm giờ đây đã không thích hợp để trồng trọt, dựa vào lương thực dự trữ không phải là kế sách lâu dài.



Đoạn thời gian đấy mới đúng là tận thế, trao đổi con cái làm thức ăn* cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ.



*Thời Xuân Thu, nước Tống bị nước Sở bao vây, lương thực trong thành cạn kiệt, dân chúng không nỡ ăn thịt con cái đã chết đói của mình, nhưng vì sinh tồn nên đành phải trao đổi với nhà khác để làm thức ăn. Câu này về sau được dùng để hình dung cuộc sống bi thảm của nạn dân. (Nguồn: Baidu)



Bây giờ, thời tiết đang trong thời kỳ rất rất nóng.



Dù Tinh Nhan không cảm thấy nóng, nhưng vừa ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời gay gắt và hàng cây khô héo liền biết.



Tinh Nhan nhíu mày, thời kỳ cực nhiệt xuất hiện sau một tháng sau khi xảy ra tận thế, mà thời gian cô tu luyện cũng không hề dài.



Nhưng mà có gì đó không đúng.



Tinh Nhan nhìn mấy Zombie xung quanh tránh cô như tránh tà, mà tên nào cũng cao to, đa số đều là Zombie cấp 3.



Trong chung cư lại không tìm được cấp 2.



Mới nửa tháng mà thôi...sao lại nhanh thế được.



Cô vừa nhíu mày suy nghĩ vừa bước chân ra khỏi chung cư.



**



Tại phía tây thành phố
Trần Nhị lườm một cái, "Đừng chọc tôi."



"Chọc tôi mà điên lên tôi cho một miếng thuốc chuột vào đồ ăn đấy."



"Ây ây, không được trêu, không được trêu."



Đàn ông không e ngại gì, bọn họ cũng biết lão đại sẽ không tức giận, vừa trêu nhau vừa ăn cơm.



Chỉ là muốn khuấy động bầu không khí vui vẻ hơn.



Mấy ngày nay tâm trạng của lão đại không được tốt cho lắm.



Cơm nước xong xuôi bọn họ bắt đầu nói chuyện về căn biệt thự bên cạnh.



"Trông bọn họ có vẻ từ thành phố S, có muốn hỏi thăm tình hình một chút không?"



Không biết tình hình thành phố S bây giờ ra sao.



Ừ, mấy người bọn họ đang thu thập tư liệu của thành phố kế bên, sau khi hoàn thành, không biết lão đại xảy ra chuyện gì đột nhiên muốn đi đến thành phố S tìm người... Bọn họ ở cùng nhau lâu như thế, sao lại không biết có người có thể khiến lão đại hao tâm tổn trí như thế.



Cố Dụ nghĩ một hồi rồi đáp, "Được."



...



Việc này không nên chậm trễ, chẳng may sáng mai bọn người kia rời đi thì sao, Trần Nhị dứt khoát chạy đến gõ cửa.



Phương Tễ Tễ nhíu mày đầy cảnh giác, ngăn cản Trần Thần đang định mở cửa, "Ai vậy?"



Nghe giọng nói mang theo sự phòng bị, Trần Nhị và Lý Khuê nhìn nhau.



Tận thế, cảnh giác là chuyện bình thường.



"Xin chào, chúng tôi là quân đội của căn cứ trực thuộc thành phố C, chúng tôi có việc muốn hỏi.



Thành phố C?



Đôi mắt Phương Tễ Tễ lóe lên, cô đưa tay mở cửa.



Nhưng khi vừa nhìn thấy hai người họ, cô lập tức sững sờ, Lý Khuê? Trần Nhị?



Là bọn họ?



Sao bọn họ lại ở đây?



Thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô, Trần Nhị híp mắt lại, rất bình tĩnh mà mở miệng trêu chọc, "Cô biết chúng tôi ư?"



Phương Tễ Tễ sững sờ, biết mình bị lộ nên vội vàng thay đổi sắc mặt, "Đúng vậy."



Cô nở nụ cười, "Tôi là người thành phố G, lúc trước gặp sóng thần đã được các anh giúp đỡ."



"Cám ơn các anh nhiều lắm."



Quân nhân? Ba người còn lại lấy lại tinh thần, bọn họ rất có lòng tin với quân nhân.



Trần Nhị cười cười, vẻ mặt buông lỏng, có vẻ anh ta đã tin lời cô nói.



"Đúng vậy."



Sau đó cậu lại sửa lời, hỏi bọn họ, "Không biết các cô định đi đâu?"



Phương Tễ Tễ đáp, "Thành phố C."



Trần Nhị bật cười, "Bốn người các cô đi thì hơi nguy hiểm, nếu không đi cùng chúng tôi đi."



"Vừa lúc bọn tôi định về thành phố C, mọi người có thể quan tâm lẫn nhau."



Trong tầm kiểm soát là tốt nhất.