Quấn Lấy Không Buông

Chương 85 :

Ngày đăng: 08:55 19/04/20


"Vừa lúc bọn tôi định về thành phố C, mọi người có thể quan tâm lẫn nhau."



Trong tầm kiểm soát là tốt nhất.



...



Phương Tễ Tễ cũng hiểu ý anh ta, dứt khoát đồng ý.



Không thể trông mặt mà bắt hình dong, đừng thấy Trần Nhị dịu dàng lễ độ mà lầm, cô có thể khẳng định, anh ta không hề buông lỏng cảnh giác.



Lúc này cô mà không đồng ý thì có lẽ sẽ bị liệt vào danh sách đen cho xem.



Dù sao cô cũng không có chuyện gì quan trọng, nên cũng không ảnh hưởng gì đến bọn cô.



Hơn nữa...sau này, khi tin tức trong căn cứ được truyền đi, căn cứ thành phố C và các căn cứ khác giao thiệp, là Cố Dụ lãnh đạo những người này.



Gia đình họ Cố là một đại gia tộc, nắm giữ binh quyền trong tay, hơn nữa lực lượng quân sự của ba anh em nhà họ Cố luôn dứng đầu, đặc biệt là Cố Dụ.



Cố Dụ là dị năng giả hệ mộc, nhưng toàn bộ cơ thể đều phát sinh dị biến, anh đã từng chống lại vua Zombie khi nạn Zombie kéo đến, có rất nhiều người ở thành phố C sùng bái anh, lực lượng quân sự xứng đáng đứng đầu cả nước.



Cũng chính vì thế, anh được chọn làm người lãnh đạo tiếp theo của thành phố C.



Phụ tá đắc lực của anh chính là Trần Nhị và Lý Khuê.



Bây giờ xây dựng quan hệ với bọn họ thì con đường sau này của cô sẽ dễ đi hơn.



Phương Tễ Tễ đi đến biệt thự bên cạnh, Trần Thần đi theo cô, hai người còn lại thấy thế cũng theo sát.



Một người đàn ông đi đến mở cửa, "Sao nhanh thế?"



"Ai vậy?"



Người kia nhìn sang, lập tức ra vẻ tự nhiên chào đón, "Có người ghé thăm, chào mừng nào."



Tựa như mời bọn họ đến nhà là chuyệt hết sức bình thường.



Nhưng thật ra cũng không có chuyện gì, nếu dựa vào nhiệm vụ mà bọn họ chấp hành, hai người Trần Nhị sẽ không đồng ý để bọn người kia gia nhập.



Phương Tễ Tễ rũ mắt, không ai đơn giản cả.



Trần Nhị cười to dẫn mọi người đi vào, "Lão đại, đây là Phương Tễ Tễ ở kế bên, bọn họ cũng đang định đến thành phố C, em bảo mọi người đi chung, thuận tiện chăm sóc lẫn nhau luôn."



Sau đó lại quay sang giới thiệu với bọn người Phương Tễ Tễ, "Đây là lão đại của bọn tôi, mọi người gọi là Cố lão đại là được."



Bốn người kia gật đầu, nở nụ cười chào hỏi với anh.



Cố Dụ im lặng đánh giá dáng người của bọn họ, ghi nhớ trong lòng.



Có người mang nước đến, vài người khéo giao tiếp bắt đầu trò chuyện cùng bọn họ.



Tô Tinh nhìn ly nước trong tay, rồi nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, sắc mặt khẽ thay đổi, gương mặt càng thêm dịu dàng.



Từ lúc ra khỏi thôn trang đến bây giờ, nước mang theo không hề dư dả, mấy ngày nay, ngay cả một giọt nước bọn họ cũng muốn chia làm hai để uống, vào lúc này, một ly nước thôi cũng là xa xỉ phẩm.



Nghĩ thế, cô ta nhấp nước miếng, yên lặng suy nghĩ gì đó.



...



Có chỗ cần phải giấu diếm, nhưng có những chuyện cần phải thẳng thắn.



Trần Nhị không che giấu mà hỏi thẳng Phương Tễ Tễ.



"Tễ Tễ, bọn tôi có thể hỏi cô chút chuyện được không?"



Phương Tễ Tễ nhẹ nhàng gật đầu, "Được chứ."



Trần Nhị nhìn Cố Dụ, Cố Dụ hỏi, "Các cô có biết tình hình ở thành phố S bây giờ ra sao không?"



Phương Tễ Tễ và Trần Thần đều sững sờ, "Thành phố S ư?"



Trần Thần nhận ra thái độ né tránh thành phố S của Phương Tễ Tễ, còn cô chỉ kinh ngạc mà thôi.



"Sao?" Trần Thần bình tĩnh hỏi lại, "Thành phố S sao rồi?"



Phương Tễ Tễ trầm ngâm một lát rồi trả lời, "Nếu không có chuyện gì thì tốt nhất đừng đến đó."



Sắc mặt mọi người đều trầm xuống.



Trần Nhị nhìn sang Cố Dụ, hiểu ý anh, "Nếu không ngại, Tễ Tễ, cô có thể nói rõ hơn không?"



Phương Tễ Tễ nương theo ánh mắt của anh ta nhìn về phía Cố Dụ, chuyện này có liên quan đến Cố Dụ ư?



Cố Dụ trầm giọng, "Bạn gái của tôi ở nơi đó."



Cho nên anh phải đến đó.



Tô Tinh dừng tay lại.



Vẻ mặt Phương Tễ Tễ bỗng chốc thay đổi, nếu cô nhớ không lầm, Cố Dụ luôn độc thân, kiếp trước được gọi là người đàn ông không biết yêu, sao bây giờ lại xuất hiện bạn gái?




Gỉa vờ gì chứ, đồ cáo già.



**



Sau khi ăn cơm xong, Cố Dụ cầm ba lô nhanh chóng đứng dậy rời đi.



Triệu Tứ vội vàng đuổi theo, "Ấy, lão đại anh chờ chút."



Anh ta chạy vào phòng bếp lấy một túi bánh bao nóng hổi và một túi lương khô đem ra, "Mang theo mà ăn."



Vừa nói vừa cười chỉ người đã làm mấy món này, "Phải cám ơn cô Tô đã dạy tôi làm lương khô đấy."



Cố Dụ nhìn theo ngón tay Triệu Tứ đang chỉ sang người được gọi là cô Tô, kiệm lời nói một câu, "Cám ơn."



Tô Tinh ngẩn người, có chút bất đắc dĩ và cả tiếc nuối, cô ta mím môi dịu dàng đáp, "Không có gì, chuyện tôi nên làm mà."



Lý Văn Kiệt say mê nhìn cô ta, Tình Tình dịu dàng thế đó.



Anh ta căm ghét nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa.



Có phải Tình Tình...



Cố Dụ lại không nói tiếp, không nhìn họ nữa mà quay sang gật đầu chào bọn Triệu Tứ rồi xoay người bước đi.



Ánh mắt Phương Tễ Tễ vô cùng phức tạp.



...Vẫn quyết định đi ư.



Cô đột nhiên mở miệng, "Rõ ràng không còn hy vọng gì, có đáng không?"



Biết rõ là thập tử nhất sinh.



Rõ ràng hy vọng sống sót của cô ấy vô cùng nhỏ bé.



Có đáng không?



Cô biết anh sẽ không chết, sau còn trở thành người đứng đầu cả nước, nhưng bản thân anh lại không hề biết mình sẽ sống sót.



Nói cách khác, bây giờ anh đúng là chỉ vì một tin tức mơ hồ mà đánh đổi bằng tính mạng của mình.



Phương Tễ Tễ cố chấp hỏi anh, "Có lẽ cô ấy đã chết rồi, anh thấy như thế đáng giá sao?"



Đáng giá để anh bỏ hết vinh quang, thậm chí tất cả tôn vinh sau này chỉ vì...một người không rõ sống chết ư?



Bóng lưng người đàn ông dừng lại, anh nhíu mày lạnh lùng cất giọng, "Không có lần sau đâu."



Anh không thích có người nói như thế.



Về phần có đáng hay không, người đàn ông không thèm trả lời.



Chuyện giữa anh và cô, anh không muốn giải thích với Phương Tễ Tễ.



Nhưng nhìn bóng lưng không chút do dự kia, Phương Tễ Tễ đã biết câu trả lời của anh.



Đáng!



Vì cô ấy, cái gì cũng đáng.



Phương Tễ Tễ nhìn chiếc xe dần đi xa, ngón tay phát run, cô bỗng nhiên bật cười.



Cô cười nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.



Nhìn đi, có người không cho phép người khác nói những điều không hay về bạn gái mình, dù bạn gái có bị vây hãm trong sào huyệt của Zombie thì anh vẫn liều mạng đi cứu cô ấy.



Cô nghĩ, nếu thế thì lúc chết bạn gái của anh cũng sẽ mỉm cười.



Bởi vì cô ấy biết, không cần nghi ngờ điều gì, anh nhất định sẽ đến bên cô ấy, cô sẽ chờ được anh, vì anh sẽ không bỏ lại cô một mình.



Anh không hề ghét bỏ.



Anh nhất định sẽ báo thù cho cô, sẽ dịu dàng lau cho cô, sẽ thu dọn hài cốt cho cô, sẽ hôn lên vết thương xấu xí của cô, rồi mang cô trở về.



Nhìn đi, chết đâu còn đáng sợ nữa?



Phương Tễ Tễ cô không hề sợ.



Đúng vậy, nhưng sao cô lại không gặp được người đàn ông như thế chứ?



Đến hôm nay, cô mới thừa nhận, trên đời này vẫn còn tình yêu, Phương Tễ Tễ nhìn lên trời, chỉ tại cô lúc trước bị mù mới yêu phải một tên khốn nạn.



Hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt lăn dài trên má.



Khóc cho sự uất nghẹn của mình.



Khóc vì nỗi hận thù của mình.



Cũng khóc vì đã tìm được đường về.