Quấn Lấy Không Buông

Chương 86 :

Ngày đăng: 08:55 19/04/20


Hốc mắt cô đỏ lên, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.



Cô khóc cho sự uất nghẹn của mình.



Khóc vì nỗi hận thù của mình.



Cũng khóc vì đã tìm được đường về.



Cô còn có một cuộc sống tốt đẹp đang chờ ở phía trước, không nên vì một kẻ khốn nạn mà thất vọng với cuộc sống.



... Không đáng đâu.



"Tễ Tễ?" Trần Thần nãy giờ vẫn quan sát Phương Tễ Tễ, thấy cảm xúc của cô thay đổi thì luống cuống tay chân.



Sao Tễ Tễ lại khóc?



Phương Tễ Tễ quay đầu mỉm cười nhìn anh, tựa như bầu trời sau cơn mưa tràn đầy ánh sáng hi vọng, sương mù u ám đã được gột rửa sạch sẽ, "Không có gì."



Có điều, nước mắt đến khóe môi mang theo vị mằn mặn.



Cô nhìn về phía sau, hy vọng Cố Dụ có thể tìm được bạn gái của anh, hạnh phúc mỹ mãn.



Cô nhướn mày, nhìn mấy người vừa đi vào, "Anh Trần, khi nào thì chúng ta xuất phát?"



Cô cười nói, "Nếu không có gì thì bây giờ mình đi luôn nhé?"



Mặc dù vành mắt còn hơi đỏ, nhưng trạng thái tinh thần chưa bao giờ lại tốt đến thế.



Vẻ mặt mọi người vô cùng bình thường, nói nói cười cười, dường như không hề để ý Phương Tễ Tễ thất thố, cũng không ai tò mò vì sao cô khóc.



Chỉ có mỗi Tô Tinh lo lắng, "Tễ Tễ, sao mắt cậu đỏ thế?"



Cô ta an ủi, "Có chuyện đừng giấu trong lòng, nói với mình được không?"



Phương Tễ Tễ nhìn Tô Tinh, hiếm khi không xúc động thế này.



Cô bây giờ có thể bình tĩnh thừa nhận, Tô Tinh đùa bỡn cô như thế cũng đều có lý do cả.



Cô ta là một người thông minh, biết tiến biết lùi, biết khi nào nên làm gì.



Hơn nữa sự quan tâm dịu dàng kia, mỗi lần mím môi nở nụ cười lại khiến người ta nhớ đến câu "Cái cúi đầu kia sao quá đỗi dịu dàng", đúng là hình mẫu nữ thần lí tưởng của mọi chàng trai.



Nhưng cô nhìn thì lại thấy Tô Tinh cũng chả có gì ghê gớm, thậm chí còn có chút buồn cười.



Tóm lại, cô ta không buông tha dã tâm của mình, trong khi tất cả mọi người đều nhận ra dã tâm của cô ta, trong mắt những người tỉnh táo, giống như một con châu chấu đang nhảy loạn lên, dù thủ đoạn của cô ta thế nào thì cũng chỉ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.



Thấy Phương Tễ Tễ im lặng không thèm trả lời, Tô Tinh thở dài, hàng chân mày nhíu chặt lộ vẻ lo lắng, nhìn Triệu Tứ vừa nãy còn nấu cơm chung với mình như muốn anh ta nói giúp vài câu.



Phương Tễ Tễ không nói gì.



- - Nhìn đi, chỉ đến thế mà thôi.
...



Nhanh lên, sắp đến rồi...



Sắp đến rồi...



Cảm giác được cô đang cách mình rất gần, trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tràn ngập sự vui mừng.



Anh không hề kháng cự, yên lặng tăng tốc độ trên tay.



Đúng lúc này.



Anh cảm thấy có điều gì đó không đúng



Đám Zombie đang chen chúc phía dưới bỗng nhiên dừng lại. Dường như bọn chúng đang e ngại cái gì đó, tất cả đều quay người rời đi.



Lòng Cố Dụ run lên, anh nắm sợi dây trong tay rồi bay ra, đồng thời ánh sáng màu xanh trong lòng bàn tay chạm vào dây leo.



Ngay khi anh vừa bay ra, một nắm đấm bay đến khiến tảng đá biến thành bột phấn.



Gào...



Tên mặt xanh kia gào lên một tiếng, nhếch môi để lộ răng nanh, hắn không nói gì mà nhảy lên một lần nữa đánh về phía tòa nhà.



Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ngay khi luồng sáng màu xanh chạm vào dây leo, sợi dây leo bỗng nhiên dài ra đưa anh đến một tòa nhà khác.



Vừa kịp lúc tránh được con Zombie kia.



Thuận tay quất một cái vào nó.



Nó phẫn nộ gào lên, nó có thể cảm giác được mùi vị của tên kia ngon thế nào, chỉ cần ăn hắn nó sẽ tiến thẳng lên cấp 5...



Đôi mắt Zombie lóe lên tia sáng, bọn Zombie phía dưới nhao nhao cả lên, nó đạp một phát nhào thẳng về phía tòa nhà kia.



Móng vuốt sắc nhọn mang theo tiếng xé gió lao về phía đầu của người đàn ông.



Cố Dụ nghiêng đầu sang phải, trong tay lấy ra một thanh chủy thủ, quyết đoán đâm về phía Zombie.



Nó nghiêng người, cuộn tay thành nắm đấm, gương mặt dữ tợn đấm về phía anh.



Muốn ăn thịt...muốn ăn thịt...



Zombie vốn là cao thủ vật lộn, trong đầu nó bây giờ toàn là suy nghĩ muốn ăn thịt người nên ra tay càng thêm hung hăng.



Một người một Zombie, đấm tới đấm lui, mỗi một chiêu đều là trí mạng, sức mạnh lại ngang ngửa, bất phân thắng bại.



Lỗ tai Cố Dụ giật giật, dưới chân truyền đến cảm giác rợn người, ánh mắt anh nặng nề hẳn, sắp bị bao vây rồi.



Ngay tức thì, anh lùi lại...