Quấn Lấy Không Buông

Chương 90 :

Ngày đăng: 08:55 19/04/20


Lý Khuê nhìn "người" có làn da xanh đen trước mặt, trong đầu như muốn nổ tung, anh ta chỉ hận không thể ngất đi.



Giờ đây, trong đầu anh ta trở nên trống rỗng.



Sự tin tưởng giữa người và người đâu rồi hả?



Gì mà da có hơi đen, gì mà dịu dàng, gì mà khẩu vị khác với mọi người!



Mợ nó chứ.



Lão đại, anh tỉnh táo lại đi!



Lý Khuê hận không thể nhào tới lay cho anh tỉnh ra.



Đây mà là khẩu vị hơi khác người hả?



Khẩu vị của cô ấy chính là thịt anh đó, anh có biết không hả?



Lý Khuê không thở nổi, giống như cá bị mắc cạn, anh ta bị tin tức này dọa cho mặt mày tái mét.



Ngược lại, Trần Nhị đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Anh ta nắm chặt tay, hít sâu một hơi rồi chào, "Chị dâu."



Anh ta lặp lại lần nữa, tuy giọng nói có chút run rẩy nhưng vẫn rất rõ ràng, "Chào chị dâu."



Dù thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng phải chấp nhận.



Cố Dụ hơi kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra. Anh nhìn về phía Tinh Nhan, rõ ràng là không muốn mở miệng.



Tinh Nhan không thấy mình sai, nhưng có thể hiểu tại sao Lý Khuê lại kinh ngạc như thế, hơn nữa ánh mắt anh ta không hề có ác ý.



Tinh Nhan bình tĩnh nhìn sang Trần Nhị, nhẹ nhàng gật đầu nở nụ cười chào hỏi.



Dù sao bọn họ cũng không hiểu cô nói gì.



Dưới ánh nhìn của cô, Trần Nhị bắt đầu bình tĩnh lại, anh ta nở một nụ cười thoải mái, giọng điệu đã bình tĩnh hơn.



"Chào chị dâu, lần đầu gặp mặt, em tên Trần Nhân, chị cứ gọi em Trần Nhị là được rồi."



Sẽ có một ngày cô gọi được tên cậu.



Cổ họng Tinh Nhan phát ra âm thanh, kéo kéo Cố Dụ nép sang một bên nhường lối đi.



Cố Dụ phiên dịch giúp, "Nhan Nhan bảo để hai cậu vào nhà rồi nói tiếp."



Trần Nhị gật đầu, mỉm cười bước vào nhà, "Được, bọn em không khách sáo."



Tinh Nhan nhoẻn miệng cười.



...



Lý Khuê run rẩy nhìn ba người cười nói mà như muốn phát điên.



Nhìn bọn họ vào nhà, cậu ta mới phản ứng lại, bước nhanh theo sau, "Chờ một chút."



Trần Nhị nhìn người bên cạnh, nghiêng đầu hỏi, "Nghĩ thông rồi à?"



Lý Khuê cắn răng, nhỏ giọng nói, "Tôi chỉ hơi kinh ngạc mà thôi."



Mẹ nó, cả thế giới như muốn nghiêng trời lệch đất thế mà không cho anh ta kinh ngạc hả?



Chẳng phải nói chị dâu dịu dàng xinh đẹp ư?



Anh ta chợt nhớ đến lão đại từng giới thiệu rằng chị dâu rất dịu dàng...
Địa điểm tiếp theo chính là mấy lò mổ hoặc trang trại ở thôn trang.



Vì mấy nhà ở thôn trang thường hay dự trữ lương thực, cho nên bọn họ dự định đi đến đấy.



Trước khi đi, Cố Dụ đưa mắt nhìn về phía cánh rừng bên kia.



...Vẫn nên về sớm một chút để trông nhà thôi.



...



Hôm nay là ngày xuất phát đến thôn trang cạnh thành phố S.



Đường đi khá gồ ghề, chiếc xe thỉnh thoảng lại xóc nảy.



Lý Khuê cố gắng mở to mắt, nhưng chưa được bao lâu lại xụp xuống, hai quầng thâm bên dưới mắt vô cùng rõ, làm lộ ra gương mặt mệt mỏi của anh ta.



Gương mặt chất phác của anh ta giờ đây có chút vặn vẹo, cầm cây thịt hun khói cắn xé vỏ bọc bên ngoài rồi cắn một miếng.



Đây là lần đầu tiên anh ta lái xe nhanh như thế kể từ khi tận thế đến bây giờ.



Đúng lúc này, âm thanh gầm gừ lại vang lên.



Lý Khuê quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy 7 "con người" cơ bắp cuồn cuộn ngồi thành hàng nhìn chằm chằm vào miệng anh ta mà nuốt nước miếng.



Con ngươi Lý Khuê co rụt lại, ngửa đầu về phía sau.



Mẹ bà nó!



"Gừ!" Bảy con Zombie đột nhiên đứng lên, đề phòng nhìn khắp nơi, giống như bị phản ứng của anh ta làm cho giật mình.



Lý Khuê:...



"Hù chết ông à."



Adrelin của anh ta bỗng tăng vọt, trái tim thiếu điều muốn nhảy ra ngoài.



Lý Khuê nuốt nước miếng, yên lặng đưa thịt hun khói cho bọn nó, đúng vậy, anh ta còn có 7 đứa cháu có thể xách anh ta lên chỉ bằng một ngón tay!



Quan trọng là, thức ăn của cháu mình bao gồm cả thịt của mình đó!



Dù biết tụi nó đang nhìn chằm chằm thịt hun khói, nhưng anh ta cứ có cảm giác bọn nó đang nhìn anh ta... Ai biết được có khi nào 7 đứa nó không không chế nổi mà nhào vào anh ta chứ...



Mấy đêm nay không có đêm nào mà anh ta ngủ ngon cả!



Lúc nào cũng lo sợ có thằng cháu nào đó nhảy ra thịt luôn mình!



Sợ lúc tỉnh dậy thấy cháu mình dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn mình chảy nước miếng.



Lúc đó chắc chết mất thôi, thật đấy!



Trần Nhị ngồi một góc nghe thấy tiếng của anh ta thì yên lặng kéo bịt mắt xuống.



Không muốn mở mắt.



Cái gì cũng không thấy.



Ngủ tiếp thôi.



**



Được một bữa trời mưa mát mẻ =)))