Quấn Lấy Không Buông
Chương 89 :
Ngày đăng: 08:55 19/04/20
Mấy chuyện này còn xa, chuyện bây giờ phải giải quyết chính là mấy người Trần Nhị
Anh chắc chắn sẽ không bỏ rơi hay mặc kệ bọn họ. Dù anh có giấu cũng sẽ không giấu được bao lâu. Chỉ cần anh ở lại đây, cho dù có lấy lí do gì đi chăng nữa thì Trần Nhị chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Hơn nữa, ngay từ đầu anh đã không muốn giấu diếm sự tồn tại của Tinh Nhan.
Anh rất tin tưởng bọn họ, quan trọng hơn hết, anh cảm thấy cô không có cái gì không thể gặp người. Cô chỉ khác người ta ở màu da mà thôi.
Cố Dụ vuốt vuốt mái tóc của cô rồi đặt cô xuống.
Trước mặt là khu biệt thự xa hoa, chỉ cần xách đồ vào là có thể ở. Khu nhà nằm ở ngoại ô thành phố, không khí xung quanh vô cùng trong lành, bên cạnh còn có một cánh rừng nhỏ.
Lúc trước mọi người ở đây là do vừa ý với vị trí gần kề rừng, mọi người đều quan tâm đến môi trường xung quanh bởi vì cánh rừng bên cạnh rất trong lành.
Khi ấy, biệt thự được bán ra hầu như cung không đủ cầu.
Tiếc là bây giờ không có ai dám ở đây cả.
Về phần nguyên nhân... Cố Dụ nheo mắt, nhìn cây xanh bên trong cánh rừng xanh mướt rì rào đón gió.
- - Cây cối trong rừng... có cây biến dị.
Vừa hay anh có thể mang về biệt thự mà trồng.
Tinh Nhan chọn hai căn biệt thự nằm ở chính giữa, hai người và một hàng 7 con Zombie nối đuôi nhau đi về nhà.
Hai căn biệt thự liền kề nhau, chỉ cách một bức tường. Nếu phá bức tường kia đi thì hai căn biệt thự sẽ biến thành một.
Đến lúc đó bọn nhỏ ở bên đó cũng tiện hơn.
Cố Dụ hài lòng với sắp xếp của Tinh Nhan, ánh mắt nhìn 7 đứa Zombie càng thêm dịu dàng.
Ít ra thì bọn nó không quấy rầy đến cô.
...
Tạm thời không cần dọn dẹp, Cố Dụ sắp xếp cẩn thận mọi thứ cho Tinh Nhan xong rồi chuẩn bị đi ra ngoài một lát. Đến lúc ra tới cửa, động tác ở tay ngừng lại, anh dừng bước.
Im lặng một lát, anh khép hờ đôi mắt, chật vật mở miệng, "Em đừng tin tưởng bọn họ quá."
Đối với anh rất khó khăn để làm ra quyết định này.
Đó là anh em của anh, anh lựa chọn tin tưởng bọn họ, anh cũng biết, Tinh Nhan nhất định sẽ vì anh mà tiếp nhận họ.
Ở thành phố S, không ai có thể tổn thương đến cô, nhưng không bao gồm người mà cô tin tưởng. Trong lúc mất cảnh giác, mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Anh không hy vọng sẽ có người dùng anh để tổn thương cô.
Đợi đến lúc đó mới hối hận, không bằng đề phòng trước tốt hơn.
Sau khi nói xong, anh không nhìn vẻ mặt Tinh Nhan mà mở cửa đi thẳng ra ngoài. Anh vẫn tin tưởng anh em của mình, nhưng Tinh Nhan không cần làm thế.
Ánh ráng chiều như màu quýt xuyên từ cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, kéo dài bóng anh.
Tinh Nhan sững sờ trong chốc lát, nhìn bóng lưng rời đi của anh, bỗng nhiên bật cười.
Ý cười kéo dài từ đuôi mày đến khóe mắt, như hoa xuân nở rộ, hướng về phía chân trời, tựa như gió xuân nhẹ nhàng thoáng qua, sự dịu dàng tràn đầy tình ý không nói nên lời.
Cô mở miệng, tự nói bản thân, "Được."
- - Trừ anh ra, em không tin ai hết.
***
Trên thực tế, nếu Cố Dụ không về, Trần Nhị và Lý Khuê sẽ đi vào trung tâm thành phố.
Đừng nhìn Cố Dụ tỏ vẻ hờ hững không quan tâm, thật ra từ khi xuất phát đến bây giờ, anh đã đi ròng rã hết một ngày.
Trên đường đến thành phố S, Trần Nhị và Lý Khuê phải ra tay diệt sạch bọn Zombie trên đường, ra tay ngày càng hung ác, áp chế suy nghĩ xông thẳng vào thành phố.
Nếu là nhiệm vụ bình thường Cố Dụ hay làm, Lý Khuê sẽ không suy nghĩ mà xông thẳng vào, Trần Nhị sẽ ngăn anh ta lại. Nhưng đây không phải là tình huống bình thường...
Trần Nhị ra tay xử hai con Zombie trước mặt, nhìn mấy căn nhà đổ sụp ở hai bên đường, sắc mặt trầm xuống.
Đều là Zombie cấp 3 làm ra, có thể tưởng tượng ra người trốn bên trong không tài nào thoát nổi.
Càng đến gần thành phố S, bọn họ có thể nhận ra tình huống ở đó. Trên thực tế, nói tình huống của thành phố S là vẫn còn nhẹ.
"Chúng ta vào thôi." Nhìn Zombie đang lắc lư đi ra, Trần Nhị cắn răng quyết định.
Anh ta không lo lắng về năng lực của lão đại, nhưng bất kỳ người nào khi bị đả kích, sẽ không chắc chắn họ sẽ làm ra những gì.
Huống chi, anh ta không biết đả kích này lớn thế nào, liệu có thể khiến lão đại mất đi dũng khí...
***
Nếu độ cao quá chênh lệch thì sẽ bị rơi xuống ngay.
Cũng may cho bọn họ, ngay lúc Cố Dụ không thể kiên trì nữa thì bọn họ đã rơi xuống nơi không có ZOmbie.
Đó cũng là do bọn họ chưa đến trung tâm thành phố, những tòa nhà cao tầng đều tập trung ở trung tâm thành phố.
...
"Bên này."
Cố Dụ nhìn về phía cánh rừng phía trước, khóe miệng cong lên, thở phào nhẹ nhõm.
Đi được vài bước, anh đột nhiên dừng lại.
Nhìn sang tiệm hạt giống ven đường rồi đi vào.
Hai người kia lo lắng nhìn anh, "Lão đại!"
Cố Dụ quay đầu, biết bọn họ không hiểu cũng không giấu diếm mà chỉ vào khu rừng cách đó không xa, "Đến nhà rồi."
Anh nói vô cùng chắc chắn, "Yên tâm đi, ở đây không có Zombie đâu."
Trong tiệm có đầy đủ các loại hạt giống, đã bước vào rồi nên anh tiện tay lấy vài món đem về nghiên cứu xem có thể trồng được không.
Anh là hệ mộc, nên có thể trồng được... nhưng với thời tiết thế này...nếu không trồng được, anh phải dựng lều thật to để trồng chúng.
Khóe mắt Trần Nhị giật giật.
Bọn họ không bao giờ nghi ngờ mệnh lệnh của anh, dù không hiểu vì sao anh lại chắc chắn như thế, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo anh.
Ba người lấy hết hạt giống trong tiệm rồi đi về nhà.
"Đúng là không có Zombie thật..."
Lý Khuê nhỏ giọng thì thầm, đi qua mấy con phố, sự kinh ngạc lúc nãy đã dần dần tan biến.
Ở đây ngoại trừ có vài căn nhà bị sụp đổ ra thì rất yên bình, không hề giống như đang trong thời kỳ tận thế.
Cố Dụ nghe thấy thế thì mỉm cười, vẻ mặt mang theo sự kiêu ngạo khó nhìn ra.
Anh chỉ chỉ biệt thự trước mặt rồi nói với hai người họ, "Chúng ta đến rồi."
Ngôi biệt thự trông rất gọn gàng sạch sẽ, âm thanh "soàn soạt" phát ra từ khu rừng bên cạnh, ánh chiều tà soi xuống mặt hồ như một dải lụa màu quýt chín, làn gió nhẹ thoảng qua tạo nên vài gợn sóng lăn tăn...
Khác hẳn với sự ồn ào náo động nơi thành thị.
Nhưng Trần Nhị lại càng thêm căng thẳng.
Ở đây càng yên tĩnh, anh ta lại càng lo lắng. Zombie cỡ nào mà Zombie khác không dám bén mảng tới.
Cố Dụ đi đến giữa sân, dùng vân tay mở cửa chống trộm rồi lấy chìa khóa mở cửa ra.
Trần Nhị cuộn chặc nắm đấm, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bấy giờ Lý Khuê mới kịp phản ứng lại, cậu ta hơi khẩn trương, "Lão đại, liệu chị dâu có chào đón bọn em không?"
Chị dâu như mẹ hiền, cậu ta đã xem lão đại như anh mình nên bây giờ có chút khẩn trương.
Đôi mắt Cố Dụ cong lên, dịu dàng nói, "Không đâu."
"Nhan Nhan rất dịu dàng, rất hiền."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Lý Khuê sửa sang lại áo, thả lỏng một chút.
Dịu dàng là tốt rồi.
Cánh cửa được mở ra.
Hai người chỉ thấy lão đại giang hai tay, tặng cho người ở bên trong một cái ôm, "Anh về rồi đây."
Trông rất nhỏ nhắn, xinh xắn.
Lý Khuê bị chắn tầm nhìn nên không thấy rõ, sau đó Cố Dụ nắm tay người trong lòng mình, xoay người giới thiệu với bọn họ, "Đây là Lý Khuê và Trần Nhị."
Lý Khuê căng thẳng, cố gắng nở một nụ cười chân thành, "Chị dâu, chào..." chị.
Lời còn chưa nói hết đã mắc kẹt ở cổ họng.
Dịu dàng...ôn nhu đây ư?
***
Hôm bữa có nói sẽ đăng hoàn truyện trong tuần này =)). Nhưng mà các bạn cứ yên tâm đi, mình đã edit xong hết rồi, nội trong tuần này hoặc tuần sau mình sẽ beta lại rồi đăng lên hế. Mọi người cố gắng chờ xíu nhé! Mãi iu <3