Quấn Lấy Không Buông

Chương 93 :

Ngày đăng: 08:55 19/04/20


Đau đớn từ môi truyền đến, mùi máu tươi ngập tràn trong khoang miệng, hoàn toàn không phải là mùi vị đáng thưởng thức.



Nhưng hai người lại không thèm để ý.



Môi lưỡi giao nhau, trong em có anh, trong anh có em. Cảm giác lạnh lẽo và nóng bỏng hòa tan vào nhau mang theo cảm giác độc nhất vô nhị của đối phương, cảm giác có được anh xông thẳng lên đầu khiến đầu óc cô trống rỗng.



- - Càng là người ôn nhu thì càng che giấu ham muốn chiếm hữu càng mạnh.



Ngay lúc người đàn ông ôm chặt cô gái trong lòng định tiến thêm một bước, vòng eo của người nằm trong ngực bỗng nhiên thay đổi... dáng vẻ không đúng cho lắm.



Người đàn ông mở mắt ra, ngay lập tức dừng động tác.



Dưới chân mình là... không trung ư???



Người trước mặt không chỉ cao hơn gấp đôi, eo thô như thùng phi, mà chiều cao ít nhất là 2 mét rưỡi. Mà đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Tinh Nhan đang ôm eo anh.



Rắc rối đến rồi.



Cô đột nhiên biến thành khổng lồ, cánh tay lại ôm anh...



Thế là Cố Dụ bị cô vợ mình ôm như ôm búp bê!!!



Trời!



Dù Cố Dụ có tỉnh táo cách mấy thì bây giờ cũng cảm thấy choáng váng.



Người hai mét rưỡi đang bế một người 1 mét 8, chênh lệch hơn 70 cm, cộng thêm cơ thể tráng kiện và mảnh mai, nhìn thế nào cũng thấy Tinh Nhan như đang ôm búp bê vậy.



Cố Dụ im lặng, mắt lớn mắt nhỏ nhìn Tinh Nhan.



Đúng là mắt lớn trừng mắt nhỏ...



...Sau khi Tinh Nhan biến lớn, đôi mắt cũng to theo.



Cô im lặng một hồi, trong mắt ánh lên ý cười, vẻ mặt không thay đổi nghiêng sang một bên như không muốn giải thích.



Cô tự nhiên nâng mông anh lên, điều chỉnh lại tư thế ôm.



Xúc cảm rất tốt.



Cố Dụ:...



Cố Dụ đại nhân từ trước đến giờ luôn luôn tỉnh táo, vẻ mặt như muốn nứt ra.



***



Trần Nhị và Lý Khuê cũng nhìn thấy.



Lúc ấy là do Cố Dụ và Tinh Nhan không kiềm chế được, Trần Nhị và Lý Khuê kích động khi thấy lão đại nhà mình tỉnh lại:...



Yên lặng một chút, lại yên lặng rút chân về.



Sau đó thấy Cố Dụ càng lúc càng dùng sức, đều là đàn ông, bọn họ liền hiểu ngay.



Trần Nhị và Lý Khuê:...



Đúng là mở rộng tầm mắt.
Cố Dụ biến cây ăn thịt người thành chiếc nhẫn đeo lên tay. Anh nhìn sắc trời một chút, dây leo có thể xuất hiện từ mặt đất, dựa vào năng lượng của chủ thể mà sinh trưởng, cũng có thể biến nhỏ.



Đến khi cần dùng thì chỉ cần ném nó ra, dinh dưỡng trong đất và dị năng được anh cung cấp sẽ biến nó trở lại thành dây leo ăn thịt người.



Nhưng bây giờ nó chỉ muốn bật khóc hu hu.



Nó chỉ có hai nhánh dây leo mà thôi.



Vất vả lắm mới được nhiêu đó, vậy mà lại..



Không biết khi nào mới nuôi lại được đây...



...



Bây giờ chả có ai quan tâm đến nó, mặt trời sắp xuống núi, Cố Dụ, Trần Nhị và Lý Khuê bắt đầu gom đám dây leo lại rồi cột vào mui xe.



Bất kể thế nào cũng phải mang nó về nhà.



...



Xe tải vang lên tiếng cót két, như một ông lão chậm chạp lê bước về nhà.



Trần Nhị và Lý Khuê trở nên háo hức, sự mệt mỏi vì bị mất máu cũng biến mất, vội vàng chuyển dây leo cất vào nhà kho.



Sợ dây leo bị héo, bọn họ lấy mấy cái tủ lạnh cỡ lớn ra đựng, nhét được bao nhiêu hay bấy nhiếu.



Nhưng tủ lạnh quá nhỏ, Trần Nhị và Lý Khuê tiếc nuối thở dài.



... Phải xây một phòng trữ lạnh mới được.



Vừa nghĩ ra, hai người họ lại dẫn đám Zombie đi sửa lại nhà kho, ít nhất phải gọn gàng để mỗi khi tìm đồ sẽ dễ hơn.



Đây là chuyện lớn, không thể xong trong chốc lát được, hai người bọn họ làm đến giữa đêm mới cảm thấy mệt mỏi.



Lúc trở về Cố Dụ liền xuống bếp, cắt một miếng dây leo đưa trước mặt Tinh Nhan rồi hỏi, "Muốn hấp hay kho tàu?"



Lúc trước Tinh Nhan là người nên biết vị của kho tàu và chưng, cô nghĩ nghĩ rồi trả lời, "Hay là nấu canh đi."



Anh gật đầu, vuốt vuốt đầu cô rồi bắt đầu nấu canh,



Canh đã nấu sắp xong, hương thơm tràn ngập không khí mang theo nguồn năng lượng dồi dào, tâm trạng mọi người trở nên tốt hơn.



Ngay cả Tinh Nhan và mấy đứa Zombie bình thường không ăn mấy món này, mà bây giờ lại muốn ăn thêm.



Tinh Nhan, "Ngon quá!"



Trần Nhị, "Đúng là ngon thật!"



Lý Khuê, "Hương vị thật đặc biệt!"



Bảy đứa con Zombie, "Muốn ăn nữa!"



Chiếc nhẫn "dây leo" trên tay anh run lẩy bẩy, "Có thể đừng thảo luận hương vị của nó trước mặt khổ chủ được không vậy?"



Còn để cho nó dựa sát vào chén canh thịt nó nữa chứ!!