Quấn Lấy Không Buông

Chương 94 :

Ngày đăng: 08:55 19/04/20


Sau khi ăn uống no nê, Trần Nhị chợt nhớ ra phải cám ơn 7 đứa cháu Zombie của mình.



Tình huống lúc ấy vô cùng khẩn cấp, may mà có bọn nó ra tay cứu tanh ta.



"Cái gì?" Tinh Nhan không biết chuyện này, cho nên hỏi lại. Cố Dụ chậm rãi múc cho cô một chén canh, sau đó giúp cô phiên dịch.



Trần Nhị kể lại tình huống lúc đó.



Sau đó anh ta nói, "Em phải cám ơn bọn nó mới đúng."



Anh ta và Lý Khuê đã làm chiến hữu bao nhiêu năm nên chuyện này không cần phải nói. Nhưng bất ngờ là, bảy đứa cháu Zombie này lại chạy đến cứu anh ta. Dù sao bọn nó cũng là Zombie. Nhân loại và Zombie...bọn nó không đi cứu cũng là chuyện bình thường.



Trần Nhị được bọn nó cứu, chỉ nói có một câu cám ơn cũng không mất gì.



Quan trọng nhất là, bản thân hắn hiểu, câu cám ơn này không chỉ là cám ơn mà còn có cả áy náy.



Tinh Nhan thấy sự áy náy trong mắt anh ta thì bừng tỉnh. Cô không nói gì, chỉ quay đầu hỏi mấy đứa con trai nhà mình, "Mấy đứa cứu anh ta hả?"



Cô cảm thấy có gì đó sai sai.



Bảy đứa này đối với nhân loại cứ mơ mơ màng màng, lâu lâu mới nghe hiểu được một câu, nên tụi nó cũng sẽ không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ vùi đầu ngồi ăn cùng với đám Trần Nhị.



Mẹ cũng không gọi bọn mình ~~



"Đúng vậy!" Vừa nghe mẹ hỏi, nó vội vàng ngẩng đầu, đắc ý trả lời.



"Thực phẩm dự trữ của mẹ sao lại để cho người khác ăn được!"



Thực phẩm dự trữ dành cho mẹ, mùi vị thơm ngon, nhất định mẹ sẽ rất thích, sao lại để cho người khác cướp đi!



A Đại cười he he, nhìn sang dây leo đáng thương kia. Nó ngẩng đầu, con ngươi đỏ ngầu bừng sáng như đang chờ được khen.



Hừ, dám giành đồ ăn của mẹ tao hả, cắn chết! Cắn cho mày chết!



... Thực... phẩm... dự... trữ?



Tinh Nhan: "..."



Suy nghĩ của mấy đứa nhóc nhà cô vẫn chưa chịu thay đổi...



Không đúng, đây không phải là trọng điểm.



Tinh Nhan nhìn vào ánh mắt áy náy của Trần Nhị, cô chỉ biết đỡ trán thở dài.



- -- Đây đúng là một sự hiểu lầm... không hề nhỏ.



***



Buổi chiều, Tinh Nhan mở cuộc họp gia đình để giáo dục lại đám con của mình. Cô sờ đầu từng đứa, khen bọn nó rất ngoan, làm rất tốt. Sau đó lại giải thích lần nữa về việc không thể ăn thịt người.



Sau đó bảy đứa con trai được Trần Nhị và Lý Khuê dỗ dành đi chỗ khác chơi.



Bản tính bọn nó rất tốt.



Nhưng Tinh Nhan nhìn bóng lưng rời đi của mấy đứa con và Trần Nhị thì chỉ muốn bật cười.



Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, giọng nói hơi khàn khàn, "Cười gì đó?"



Tinh Nhan không hề giấu diếm, vừa cười vừa kể lại cho anh nghe.



"Trần Nhị vừa mới..."



Cô có thể đảm bảo mấy đứa con trai nhà cô sẽ không ra tay với bọn họ, cho nên hiểu lầm này phát triển theo hướng chính là khiến mọi người đều vui, quan hệ giữa bọn họ đã được cải thiện. Nhưng mỗi lần nhớ đến nguyên nhân cải thiện thì Tinh Nhan lại mắc cười.



"Ừm." Người đàn ông đáp lại nhưng tâm trí lại đang treo ngược cành cây.



"Em hỏi bọn A Đại, tụi nó lại..."


... Không biết lương khô lúc trước cô ta tặng có tác dụng hay không.



Cô ta am hiểu nhất về chuyện nắm giữ trái tim đàn ông. Tình huống của Cố Dụ lúc ấy, chỉ cần một chút dịu dàng thôi đã có tác dụng rất lớn... Anh không vì một túi lương khô mà có hảo cảm với cô ta, thực ra chỉ có một túi lương khô thì không thể nào làm được chuyện đó.



Cô ta chỉ cần để lại ấn tượng tốt trong anh là đủ rồi.



***



Mọi người mang theo những mục đích khác nhau mà chạy đến thành phố S.



Trên đường đi có thương vong, cũng có những người từ bỏ giữa đường, nhưng cũng có người kiên trì đến gần thành phố S.



Đến nơi đầu tiên, không hề bất ngờ, chính là đoàn người của anh hai Cố.



Vì có máy liên lạc nên Cố Dụ biết chuyện này, anh ra ngoài đón anh hai Cố.



Càng về sau lại càng khó lên cấp, đặc biệt là sau khi đạt cấp 5, trước kia chỉ cần 1 tháng đã đạt được cấp 4, nhưng sau khi lên cấp 5 muốn lên cấp 6 phải mất 3 tháng.



Tinh Nhan sắp sửa đột phá cho nên anh không quấy rầy cô.



Anh hai Cố đấm vào bả vai anh, trêu chọc hỏi, "Thấy anh mày đẹp trai lên không?"



Anh hai Cố đương nhiên biết em mình sẽ trả lời thế nào.



"Vẫn xấu như xưa." Vẻ mặt Cố Dụ không thay đổi, nện lại anh một cái xem như chào hỏi.



Lúc trước Zombie ở thành phố S đã lên cấp 4, ba tháng trôi qua, Zombie chỉ có thể mạnh hơn chứ không kém. Trần Nhị và Lý Khuê bình thường đi theo Tinh Nhan tu luyện chỉ đạt được cấp 4. Bên ngoài cũng không khác là bao, kiểu này đi đến thành phố S giống như đi nạp mạng.



"Hừ, đồ mắt mù."



"Tự mình đến hả?" Sau khi chào hỏi mấy anh em trong đội xong, hai anh em ngồi cùng mọt chiếc xe, anh hai Cố mới lên tiếng hỏi, "Sao lại không thấy Zombie?"



Anh biết em dâu mình là Zombie cao cấp, cô không có ở đây... nhưng lại không có một con Zombie nào dám bén mảng đến đây thì đúng là kỳ lạ.



Hai tai Cố Dụ đột nhiên đỏ lên, nhưng Cố Dụ trở nên nghiêm túc, ra vẻ đứng đắn nói, "Anh đừng hỏi."



Zombie đánh hơi rất giỏi...



Trên người anh...ừ, mùi của Tinh Nhan rất đậm, tính uy hiếp rất cao cho nên bình thường không có Zombie nào dám tới gần anh nửa bước.



Anh hai Cố:...



Có giỏi thì đừng đắc ý trước mặt anh mày.



"Được rồi, cấp mấy rồi?" Anh hai Cố lảng sang chuyện khác, biết không cạy được miệng anh nên không thèm hỏi nữa, chuyện gì nên biết sẽ phải biết thôi.



Anh không có gì lo lắng, duỗi thẳng lưng trả lời, "Cảm giác mạnh hơn."



Mấy bữa nay anh không được nghỉ ngơi, mệt chết đi được.



Không biết Cố Dụ nghĩ đến điều gì mà sắc mặt trở nên khó coi.



"Qúa thấp."



Anh hai Cố ngả lưng ra ghế dựa, cảm thấy ngứa tay, nheo mắt nghiến răng hỏi, "Thằng ba...em cố ý đấy hả?"



Cái vẻ mặt ghét bỏ đó là sao hả?



Nếu Cố Dụ cảm thấy sức mạnh mình quá thấp, vậy có phải anh nên tự giác tìm chỗ mà nhảy cầu không?



Thằng này bộ thiếu đòn hả?



Bấy giờ Cố Dụ mới nhận ra lời của mình cố ý khiêu khích anh trai. Nhưng tâm trạng anh đang không được tốt, thế là dứt khoát nghiêm mặt, đổ thêm một xô đá.



"Cố ý gì, em nói thật mà!"



Anh hai Cố:... Ha ha, có thằng em thế này thì giữ lại làm gì?