Quấn Lấy Không Buông

Chương 95 :

Ngày đăng: 08:55 19/04/20


Anh hai Cố không thèm để ý đến anh, suốt đoạn đường đi về nhà im lặng không nói câu nào.



Nửa tiếng sau, chiếc xe cách biệt thự ngày càng gần. Từ xa đã thấy có một thứ gì đó che gần hết cả khu biệt thự, anh hai Cố hỏi, "Đó là cái gì thế?"



Cố Dụ trả lời, "Cây."



"Anh biết là cây rồi!" Anh có phải thằng ngu đâu, anh hai Cố thấy thằng em mình có vẻ ngứa da lắm rồi, "Anh hỏi là tìm đâu ra cái cây to như thế."



Anh có hơi kinh ngạc, -- cây này xem như đã biến dị thành công, ít nhất cũng phải cấp 4 cấp 5, đồ vật cấp 4 cấp 5 mà Cố Dụ cũng thu được...



"Ở khu rừng bên cạnh." Cố Dụ hời hợt trả lời một câu, mở cửa sắt ra rồi chạy xe vào, "Bên trong chắc vẫn còn mấy loại nữa, anh muốn không?"



Rất an toàn, có điều phải nhỏ một chút, nếu không thì không mang về được.



"Không muốn."



Anh hai Cố lắc đầu, đôi chân dài bước xuống rồi đóng cửa xe lại, "Hệ Kim như anh thì lấy về làm gì?"



Lúc nói thì mạnh mẽ lắm, nhưng khi vừa bước xuống xe anh đã muốn thu lại lời nói vừa nãy.



Những thứ to lớn luôn tồn tại sự uy hiếp đối với thiên nhiên, đồng thời, nó lại có sức hấp dẫn đối với cánh đàn ông.



Cái cây này chính là một ví dụ.



Nhìn từ xa không nghĩ nó sẽ lớn như thế, nhưng khi đứng dưới tàng cây lại mang đến cảm giác run sợ. Tựa như người lần đầu nhìn thấy Thái Son, kích động, run rẩy.



Anh hai Cố chậc chậc một tiếng, sao anh lại không phải hệ Mộc nhỉ...



Nhưng con người thỉnh thoảng sẽ lỡ mồm...



Anh hai Cố nhìn thân cây còn to hơn cả ngôi biệt thự này, bỗng nhiên mở miệng, "Em nói xem, ở đây có thể làm thành một căn phòng được không?"



Cái cây thoải mái lung lay một chút, vèo vèo phóng xuống.



Qủa nhiên, một giây sau, một đống quả gai từ trên cây rơi xuống, hung hăng phóng về phía anh hai Cố.



"Nằm xuống...!"



Cảm thấy có gì đó là lạ, anh hai Cố chưa kịp nói gì đã bị đổ ập xuống.



Mọi người phía sau:...



Cố Dụ dừng chân, nhìn một đống quả gai dưới chân mình, không biết phải nói sao cho phải.



... Cây này khác với cây ăn thịt người, nó có tuổi đời khá lâu, tâm lý cũng coi như trưởng thành.



- - Quan trọng là, nó thù rất dai,


Đều là người thông minh, ai mà không biết tầm quan trọng của thực lực trong thời tận thế chứ, có thực lực mới giữ được mạng.



Mới tu luyện có mấy ngày thôi, có mấy người liên tiếp đột phát, theo chiều hướng tốt, suy nghĩ của tất cả mọi người đã hoàn toàn thay đổi.



- - Zombie cái gì chứ, không ăn thịt người, lại thông minh, có gì khác với con người đâu!



- - Đừng ép bố, còn nói năng lung tung nữa bố nhét vớ vào mồm đấy.



Đương nhiên, anh thừa nhận, được chấp nhận dễ dàng có quan hệ rất lớn đối với lợi ích của bản thân, còn có anh là bằng chứng sống cho việc Nhan Nhan không ăn thịt người.



Thiên hạ đua chen đều vì cái lợi, thiên hạ tranh giành cũng vì cái lợi, điều này là lẽ dĩ nhiên.



Anh không quan tâm đến nguyên nhân người khác chấp nhận Nhan Nhan, anh chỉ cần bọn họ bảo vệ cô là được



Cố Dụ mở cửa bước ra ngoài.



- - Anh biết Nhan Nhan sẽ không để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng anh lại để ý.



...



Phạm vi khu biệt thự khá lớn, ở đây không hề có Zombie, cũng không thu hút Zombie từ nơi khác đến, vùng lân cận cũng khá an toàn, đây cũng là nguyên nhân vẫn còn có người sống sót.



Phương Tễ Tễ và Trần Thần đang bị hai Zombie cấp 4 đuổi theo. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, thì bỗng phát hiện hai con Zombie phía sau đột nhiên dừng lại.



Chỉ cách nhau có một đoạn ngắn, chỉ cần vài bước nữa là bọn họ đã mất mạng. Nhưng hai con Zombie chỉ dám đảo quanh ở ngoài kia, dù nó nóng nảy gào thét cũng không dám tiến vào đây.



Có lẽ là nhờ vào "ánh hào quang của nữ chính" chăng?



Phương Tễ Tễ đưa tay đỡ Trần Thần, cô nhếch môi, im lặng một lát rồi mở miệng, "Đã bảo anh đừng đi với tôi rồi mà!"



Cô đã nói là rất nguy hiểm mà cứ nằng nằng đi theo cô, cô có chết đâu mà lo.



Phương Tễ Tễ bực bội nói nhưng anh ta vẫn nhận ra sự quan tâm ẩn giấu giọng nói lạnh lùng ấy.



Trần Thần cười đáp, "Tễ Tễ đừng giận."



Nơi này nguy hiểm như thế, anh ta làm sao yên tâm mà để cô đi một mình.



Mặc dù năng lực anh ta hơi thấp nhưng miễn cưỡng cũng đã được cấp 4, có thể giúp cô một tay.



Nếu không giúp được, trong tình huống khẩn cấp anh ta còn có thể hi sinh.



Nếu như thế thì sau này Tễ Tễ có ở cạnh Cố tam thiếu cũng sẽ không quên anh ta.



Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Thần chợt ảm đạm.



Phương Tễ Tễ không biết anh ta đang suy nghĩ chuyện gì. Cô đưa chai nước cho anh ta, lạnh lùng nói, "Uống hết đi."