Quấn Lấy Không Buông

Chương 96 :

Ngày đăng: 08:55 19/04/20


Trần Thần lấy lại tinh thần, nghe lời cầm chai nước uống hết. Sau đó cảm giác được dị năng khô cạn trong cơ thể mình bỗng nhiên di chuyển, anh ta dừng lại, "Tễ Tễ."



Phương Tễ Tễ đỡ anh ta đi về phía trước, lạnh lùng nói, "Im miệng."



"A."



Trần Thần im lặng, nhưng sắc mặt đỏ bừng, kích động không nói nên lời. Sau đó anh ta nghĩ đến điều gì liền nở nụ cười ngọt ngào. Tễ Tễ đang nói cho anh ta biết ư?



Đúng hay không? Dù thế nào thì cũng đáng để mong chờ...



...



Hai người tiếp tục đi, không lâu sau đã thấy gốc cây to đằng xa, tường thành sừng sững và bóng người thấp thoáng đang làm việc kia.



Cố nhị thiếu chỉ nói thế thôi, nhưng sau khi biết em trai mình đã quyết định ở lại đây thì sao có thể để mặc mà không quan tâm đến việc xây tường thành chứ.



Xem ra chính là chỗ này.



Phương Tễ Tễ thở phào nhẹ nhõm, nếu anh ta đoán sai, bọn người Cố Dụ không ở đây mà là một con Zombie cấp cao hơn, thì kẻ ngốc Trần Thần này không muốn sống nữa rồi.



Anh hai Cố cũng nhìn thấy hai người bọn họ, anh không biết bọn họ là ai, nhưng mấy người Triệu Tứ thì biết.



"Tễ Tễ, Trần Thần?" Triệu Tử lên tiếng chào, kinh ngạc hỏi, "Sao hai người lại tới đây?"



Thấy Trần Thần bị thương, anh ta vỗ đầu rồi nói, "Bị thương rồi? Tôi đi tìm Trần Nhị, để anh ấy xem vết thương cho cậu trước rồi nói tiếp."



Câu hỏi này khiến Trần Thần nhớ ra mục đích đến đây của bọn họ, niềm hy vọng vừa mới nhen nhóm lại bị dập tắt.



Đúng vậy, anh ta đã quên, Tễ Tễ đến đây để tìm Cố Dụ.



Anh hai Cố híp mắt, "Cậu quen hả?"



Triệu Tứ gật đầu, "Đúng vậy nhị thiếu, lúc trước gặp bọn họ trên đường rồi cùng về thành phố C. Đến nơi thì chia tay nhau liền nên anh chưa gặp bọn họ, đây là Phương Tễ Tễ và Trần Thần."



"Tễ Tễ, Trần Thần, đây là..."



Sau khi Triệu Tứ giới thiệu bọn họ với nhau xong, sự đề phòng trong mắt anh hai Cố dần buông lõng, anh đưa tay chào hỏi bọn họ.



Vì Trần Thần bị thương nên bọn họ chỉ chào hỏi vài câu rồi đi về biệt thự.



Đã sắp đến giờ ăn cơm rồi.



...



Đứng trong nhà đã nghe thấy tiếng cười nói từ bên ngoài, còn có cả giọng phụ nữ.



"Có chuyện gì thế?" Cố Dụ đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, xắn tay áo lên. Anh tò mò hỏi, "Ai đây?"



Vừa dứt lời, mấy người vừa bước vào bỗng chốc im bặt.



Trần Thần cảm thấy tức giận, biết rằng Cố Dụ không sai, cũng không ai quy định Tễ Tễ thích anh, mạo hiểm đến đây thì bắt buộc anh phải nhớ mặt cô. Nhưng cái cảm giác người anh ta yêu bị người khác coi thường này thật là khó chịu.



Trần Nhị và mấy người khác vừa vào nhà thấy thế thì vội vàng phá bỏ bầu không khí ngại ngùng này.




Nhưng mấy ngày nay, Phương Tễ Tễ cảm thấy Trần Thần quá cẩn thận với cô rồi, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng khiến cô khóc ấy.



Có trời mới biết xảy ra chuyện gì với anh ta.



Cô thở dài, "Trần Thần, đi xây tường thành thôi."



Trần Thần là dị năng hệ Kim, cho nên có thể giúp mọi người một tay, hơn nữa cô cũng cảm thấy ở chỗ này cũng tốt lắm.



Xét cho cùng thì căn cứ có hơi phức tạp, ở đây còn nhiều biệt thự như vậy, không biết có thể ở lại hay không... Nếu như không được thì ra ngoài đầu đường tìm một căn nhà cũng được.



Hôm nay, Tinh Nhan và Cố Dụ cũng đến đây.



Nghĩ nghĩ, Phương Tễ Tễ mở miệng hỏi, "Cô Tinh Nhan..." cảm giác xưng hô thế này không đúng, "Ở đây còn nhận người không? Nếu như có thể, tôi và Trần Thần muốn ở lại."



Về chuyện có lợi cho Tinh Nhan hay không, cô không mù nên biết rõ.



Tinh Nhan rất có cảm tình với cô nên đương nhiên sẽ không từ chối, mỉm cười gật đầu tỏ vẻ hoan nghênh.



Phương Tễ Tễ cảm thấy thật vui vẻ.



Đúng lúc này giọng nói từ phía sau vang lên, "Nói gì mà vui thế?"



***



Bọn họ không ngờ, lúc này có một người đang ngẩng đầu lên nhìn.



Tô Tinh đang gặp nguy hiểm nhìn thấy có người nào đó nói chuyện với Cố Dụ, chưa kịp kích động đã thấy anh đi đến bên cạnh một người phụ nữ ôm lấy vai cô ấy.



Cô ta chỉ nhìn thấy phía sau của người phụ nữ kia, giống như đang nói chuyện với Cố Dụ, Tô Tinh không quan tâm chuyện này, dù sao cô ta cũng không thích anh.



Nhưng đối diện anh lại là...lòng Tô Tinh trầm xuống, Phương Tễ Tễ.



Là Phương Tễ Tễ.



Không biết bọn họ đang nói gì mà Phương Tễ Tễ nở nụ cười.



Đúng rồi, cô ta quên mất, lúc trước Phương Tễ Tễ cùng đi với bọn họ.



Tô Tinh đứng ngốc ở đó một hồi, trong đầu suy nghĩ rất nhiều khả năng, nhưng không có cái nào có lợi cho mình, cô ta bình tĩnh lại, quay người đi.



Nhà họ Cố đứng về phía Phương Tễ Tễ, vậy thì còn có nhà họ Lý, họ Triệu, họ Tôn, họ Diệp...



Cô ta phải nhanh lên mới được.



Lần cuối cùng, tầm mắt cô ta lơ đãng rơi xuống người trong lòng Cố Dụ.



Vừa nhìn thấy, con ngươi Tô Tinh bỗng nhiên co rút.



****



Mấy đứa con dễ thương vãi chưởng =))