Quấn Lấy Không Buông

Chương 97 :

Ngày đăng: 08:55 19/04/20


Anh hai Cố vẫy tay về phía cửa sổ rồi xoay người lên xe.



Ở đây rất tốt, suýt nữa là anh không muốn rời khỏi nơi này.



...



Ông nội và ông già "yêu nước thương dân" nhà mình chắc chắn sẽ không đến đây, còn mẹ thì chưa chắc, hay là... mình đưa mẹ đến đây thăm thú?



Mấy anh em của Cố Dụ cũng leo lên xe, bọn họ không có luyến tiếc hay đau buồn gì vì mấy ngày sau sẽ về lại đây.



Cả đám người rời đi trong tâm trạng rất tốt, nhưng bọn họ không ngờ rằng, trên đường trở về lại có chuyện khiến bọn họ tức nổ phổi.



...



Tháng 9.



Đã 5 tháng trôi qua kể từ ngày tận thế, quân đội của anh cả Cố và người thừa kế nhà họ Lý đã sống sót trở về.



Giữa tháng 9.



Căn cứ thành phố C và tất cả căn cứ của cả nước phát thông báo, bắt đầu hội nghị thông qua video đầu tiên.



Ở đâu cần gì, chỗ nào cần trợ cấp, ở đâu cần dời đi, từng đối sách được bàn bạc kỹ càng, vô cùng trật tự, nề nếp.



Vào một ngày cuối tháng 9.



Một nhóm ông lão ngồi trong phòng, mỗi một người đều nhìn vào màn hình nói chuyện.



Ánh mắt ông Lý rất cơ trí, "Lần này có thể ngồi ở chỗ này nhận được tín hiệu là nhờ các chiến sĩ của chúng ta đã hy sinh tính mạng đi sửa chửa điện, là dân chúng của chúng ta, là nhờ vô số dị năng giả hệ Lôi điện góp tay tạo nên..."



"Chỉ cần mọi người cố gắng, chuyện không tưởng cũng sẽ trở thành hiện thực..."



"Tựa như sự phục hồi của tín hiệu, chúng ta sẽ..."



...



Ông Diệp, "Tận thế đến, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu, có rất nhiều khó khăn mà chúng ta phải đối mặt, thiếu lương thực, đồng bào bị biến dị, đủ loại dị thực, còn..."



Giọng điệu chầm chậm, nhưng phát âm vô cùng rõ ràng, mang theo tình cảm dạt dào, "Tôi biết có rất nhiều bạn trẻ đã bắt đầu tuyệt vọng, từ bỏ bản thân. Thậm chí còn có người xem con mình là thức ăn..."



"Nhưng chúng ta nên từ bỏ ư?"



Ông lão lắc đầu, ánh mắt ngập tràn tình cảm, "Luôn có thứ quan trọng hơn sinh mạng, tựa như truyền thống tốt đẹp đã khắc sâu vào máu của dân tộc Trung Hoa chúng ta."



"Phương Tây đều nói, chúng ta là một dân tộc không thể chinh phục, tôi rất tán thành."



"RB xâm lược, □□ thả bom từ trên không, chỉ cần vất bỏ ranh giới cuối cùng đi làm nội gián, sẽ có thể sống sót, có người kiên trì không?"



"□□, lúc đó làm gì có núi xanh, một cọng cỏ trên núi cũng bị mọi người đào lên mà ăn, có người kiên trì không?"



Ông nói rất chậm, "Có, rất nhiều."



"Bây giờ chúng ta đối mặt với tình huống khó khăn, nhưng ít ra chúng ta còn có lương thực. Chỉ cần chúng ta đủ dũng cảm, đủ mạnh mẽ, thì chắc chắn sẽ có lương thực, có thể sống sót."



"Dân tộc Trung Hoa không thể chinh phục."



"Thiên tai chỉ làm chúng ta càng thêm mạnh mẽ..."



"Sau này..."



...



Ông Cố, "Hôm nay tôi sẽ không nói mấy cái diễn thuyết, tôi chỉ muốn bộc lộ tâm sự của mình."



"Tôi nghe rất nhiều người nói, sau khi tận thế, điều đáng sợ nhất chính là lòng người, không ai có thể tin cậy..."



"Thật sao?"



"Thật ra, lúc ấy tôi đã rất kinh ngạc."



Vẻ mặt ông nghiêm túc hẳn, "Khi xảy ra tận thế, lúc ấy chính là...cậu bảo vệ trẻ tuổi của tôi..."



"Không nói đến cậu bảo vệ ấy, tôi đã gặp rất nhiều tình huống, mẹ ôm con cắn nát ngón tay của mình ra để cho con mình uống máu.



Có những người chồng bảo vệ vợ, đẩy vợ mình để vợ mình rời đi.



Có những người nhảy lên che chắn cho bạn của mình, và..."



"Thậm chí một con mèo được nuôi trong nhà nhưng không hề sợ chết mà xông tới nhằm tranh thủ khả năng sống sót cho chủ của mình."



"Dù là người, động vật, thực vật, hay thậm chí là Zombie biến dị..."



Giọng nói đầy cảm khái, "Biết bao tình huống cảm động..."



"Mọi người mở to mắt ra nhìn xem cuộc sống quanh mình."



...



Đây đều là những lão tiền bối, sau khi bọn họ nói xong còn có những lãnh đạo trước khi tận thế lên nói vài lời.



Trong căn cứ, trước màn hình lớn treo trên cao, nhìn mọi người chăm chú xem bọn họ phát biểu, có những người ban đầu xem thường không nghe, bây giờ hốc mắt đều đỏ lên, có lẽ là do nhớ đến ba mẹ đã bảo vệ mình, nhớ đến chồng bị mất tích, cũng có lẽ là nhớ đến bạn bè không biết còn sống hay đã chết của mình.



Cũng có người thờ ơ, nhưng sự lạnh lùng xung quanh đã giảm đi rất nhiều.




Mọi người im lặng, sự so sánh quá rõ ràng, quá thẳng thắng, thẳng thắng đến nổi không để bọn họ có cơ hội phản bác.



Bọn họ tự an ủi bản thân, muốn cười xùy một tiếng nhưng chỉ có thể dẫu môi thừa nhận.



Bọn họ đứng đây phẫn nộ vì Tinh Nhan là Zombie, cũng hận vì Nữ hoàng Zombie đã hạ thủ lưu tình.



Mọi người trở nên im lặng.



Chuyện này giống như lấy oán trả ơn, một người vì tình thế bắt buộc mà làm sơn tặc, thả bọn họ ra nhưng bọn họ lại ra vẻ chính nghĩa muốn giết chết cô chỉ vì cô là sơn tặc.



Có người miễn cưỡng lên tiếng, "Cô ta vốn là Zombie, chỉ vì không ăn thịt người mà muốn bọn tôi phải cảm kích cô ta ư?"



Cố Dụ lấy tiếp một phần tư liệu ra, là một phần báo cáo.



Sự khác biệt giữa Zombie cao cấp và Zombie bình thường, thật ra có thể nói đây là hai loại khác nhau, Zombie cao cấp cuối cùng sẽ trở thành người tiến hóa mới.



Được, lần này ngay cả Zombie cũng không phải, lý do thù hận cuối cùng cũng biến mất.



Sơn tặc hóa ra lại là nội ứng của quan phủ.



Phần tài liệu này là thật hay giả thì chưa ai chứng minh, nhưng nhìn Tinh Nhan bây giờ liền biết chắc chắn là thật.



Tất cả mọi người bỗng chốc im lặng, không biết phải kết thúc mọi chuyện như thế nào.



...



Nhưng bọn họ không có cơ hội suy nghĩ.



Tin tức này nhanh chóng được truyền đi khắp nơi.



Ngày hôm sau, thành phố S bắt đầu đón nhận những Zombie cao cấp, không đúng, phải gọi là người tiến hóa mới, khu biệt thự nhanh chóng được lấp đầy, bắt đầu mở rộng ra mấy con phố gần đó...



Bọn họ có trí tuệ của nhân loại, có lẽ còn ngây thơ không biết làm thế nào, nhưng bản năng đi về đây.



Còn có một số Zombie cao cấp còn có người thân, người nhà bọn họ không nguyện ý vứt bỏ bọn họ, lúc này nghe tin tức ở thành phố S thì dẫn bọn họ đến đây.



Mà những người mới gia nhập, có ảnh hưởng đối với thành phố S chính là, thành phố S và thành phố C, câu chuyện về mối quan hệ thông gia giữa hai nước.



Chỉ có thể chấp nhận mà không thể nào phản bác.



Còn có chuyện may mắn nữa là, có vài người đã hóa thành người tại thành phố S, thấy được người thân ngỡ đã chết của mình, vui đến bật khóc.



Mọi người đều hy vọng người thân của mình có thể sống sót, ai cũng mong rằng, biết đâu người thân của mình sẽ hóa thành người thì sao?



Điều này đã dẫn đến sự thay đổi thái độ của mọi người đối với thành phố S. Thậm chí bắt đầu phát sóng trực tiếp tại thành phố S để có thể quan sát những người được tiến hóa thành người.



...



Nhưng chuyện này cũng có điểm không tốt, sau này khi mọi người hiểu biết rõ về người mới tiến hóa, tiếp nhận chuyện tình giữa Cố Dụ và Tinh Nhan, sau lại nhìn thấy sự thay đổi, mà không hề để ý đến những chuyện khác, bây giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện ra những hành động ngược cẩu FA của bọn họ, để phái nữ chợt nhớ ra một sự thật.



Phụ nữ đều nghĩ trắng mới đẹp, làn da xanh đen đối với bọn họ là rất xấu.



Mà một người xấu như thế lại khiến Cố Dụ yêu sâu đậm.



Lúc trước khi Cố Dụ ở thủ đô, biết bao cô gái tự cao tự đại, tài hoa hơn người, vẻ ngoài xinh đẹp từng ngỏ lời với anh.



Kết quả lại bốc shit, mắt người ta bị mù, còn dám nói bọn họ xấu hơn cả Zombie.



Bây giờ lại cười dịu dàng với Zombie như thế, thậm chí còn khen cô xinh đẹp.



Toàn thể phụ nữ như muốn bùng nổ.



Đúng là mắt mù rồi!



Mẹ nó, chuyện này khiến các cô phải thừa nhận rằng mình cũng muốn chuyển đến thành phố S.



**



Về sau, khi mọi chuyện dần qua đi.



Khi tất cả người mới tiến hóa trở thành nhân loại, thế giới chia làm hai nước Nhân Đế - nước của người mới tiến hòa và Liên Bang - nước của nhân loại. Sau khi mọi chuyện về Cố Dụ và Tinh Nhan đã qua đi, mọi người bắt đầu tôn kính gọi bọn họ là Nữ hoàng đời thứ nhất và hoàng phu.



"Mẹ ơi, mẹ ơi." Một cô bé nắm lấy váy mẹ mình, chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi, "Hôm nay Tiểu Minh nói mắt của hoàng phu thứ nhất có vấn để, có giống cục cưng không?"



Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt to tròn ấy không có hồn.



Người mẹ ôm cô bé lên, cũng không giải thích nguyên nhân về đôi mắt của con, chỉ hôn gương mặt của bé, nở nụ cười dịu dàng, "Đúng vậy!"



"Giống cục cưng đó."



Hoàng phu là một kẻ mù lòa chỉ nhìn thấy Nữ hoàng.



Cục cưng của cô cũng chỉ cần nhìn thấy ánh mặt trời.



HOÀN



****



Thế là hoàn rồi. Vì đây là lần đầu tiên mình làm Xuyên nhanh nên có hơi í ẹ một tí nên mong mọi người thông cảm TT TT. Mình sẽ beta lại và đóng ebook sau (Ngoại truyện nhỏ sẽ được đăng trong ebook). Và vì một vài lí do nên mình sẽ không update bản beta lên Wattpad. Cám ơn mọi người đã ủng hộ mình trong thời gian qua. Mong sẽ gặp mọi người ở những bộ tiếp theo trong nhà mình. Xin cám ơn ạ <3 <3



29/04/2019