Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1155 : Qua đi nỗi lo Y2K (2)

Ngày đăng: 00:15 22/04/20


Trước đó một thời gian dài, truyền thông và công chúng đều thổi phồng mối nguy hại của Y2K, thực tế khoảnh khắc chuyển từ năm 1999 sang năm 2000, sự cố Y2K gây ra tổn thất cho máy vi tính trên toàn cầu rất hữu hạn, ảnh hưởng với sản nghiệp internet gần như bằng 0, các chỉ số khoa học công nghệ trên sàn chứng khoán Nasdaq tiếp tục thăng tiến.



Tựa hồ đúng là chẳng cần phải lo lắng gì, Lâm Tuyết nhăn mũi, ngẩng đầu lên hỏi Vương Hải Túc: - Gần đây Cẩm Hồ có hành động gì không?



- Microsoft và ESS đêm qua chính thức kỳ hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần ở San Francisco, Microsoft dùng 900 triệu USD mua 30% cổ phần của Âm nhạc toàn cầu, do công ty ngoại cảnh của hai bên hoàn thành giao dịch, Cẩm Hồ thậm chí không phải nộp một đồng thuế nào cho chính phủ Mỹ, đương nhiên cũng chẳng phải nộp một xu nào cho chính phủ trong nước. Vương Hải Túc trả lời:



Lâm Tuyết há mồm, Cẩm Hồ dám tham lam đòi Microsoft 900 triệu cho 30% cổ phần của Âm nhạc toàn cầu đủ làm người ta kinh hãi rồi. Microsoft không tức giận mà còn ngồi xuống đàm phán thêm với Cẩm Hồ, làm cả đống người trố mắt. Khi hiệp nghị song phương Trung Mỹ đạt thành, đám Lâm Tuyết đều ý thức được, Cẩm Hồ có khả năng thành công, chỉ không ngờ hiệp nghị chính thức ký kết nhanh như thế.



Lâm Tuyết hơi nhụt chí dựa vào lưng ghế, đưa tay chống cằm mắt liếc qua Nghiêm Văn Giới, Vương Hải Túc một lúc hỏi: - Kế hoạch Cẩm Hồ thông qua ESS giảm cổ phần ở Côn Đằng Online cũng đang tiến hành phải không?



- Mỗi khi giảm tới một tỉ lệ nhất định, đều có đăng công khai ở Côn Đằng Online, mặc dù chưa có thông báo, chỉ có thể nói thời gian đầu Cẩm Hồ không giảm nhiều cổ phiếu lắm, nhưng có thể khẳng định là bọn chúng đang giảm. Nghiêm Văn Giới gật đầu.



Lâm Tuyết mỉm cười, bản thân cô ta nhận ra nụ cười này hơi lạnh, chưa nói quá xa, chỉ nói nửa năm trước, ai có thể ngờ rằng Cẩm Hồ dễ kiếm được từ hải ngoại 1.7 tỷ như thế. Vậy mà các phương diện còn tận lực tìm đủ mọi cách liên kết với nhau chèn ép Cẩm Hồ, không ngờ Cẩm Hồ lại phá vây ở chỗ không ai nghĩ tới.



Mím môi suy nghĩ một lúc, Lâm Tuyết thở hắt ra: - Tin mừng duy nhất đại khái là xây hai nhà máy tinh viên sẽ tiêu hao hết số tiền này của Cẩm Hồ.
Đương nhiên số tiền đầu tư không là gì, vì lợi nhuận trên giấy của bọn chúng rất cao, giá trị của Hải Túc đã trên 8 tỷ rồi.



Tinh Điển và Hoành Tín hai lần tham gia phát hành cổ phiếu định hướng của Hải Túc, tổng cộng nắm thêm ước chừng 20% cổ phiếu của Hải Túc, số cổ phiếu này trí giá chừng 1.6 tỷ, hết 12 tháng cấm giao dịch, số cổ phiếu này có thể bán ra thị trường công khai đổi sang tiền mặt. Ngoài ra mặc dù không thể tính được quy mô, nhưng có thể khẳng định Hoành Tín dùng vô số tài chính bên ngoài thị trường thao túng giá cổ phiếu của Hải Túc, trong nửa năm giá cổ phiếu Hải Túc tăng gần 20 lần, lợi nhuận ngoài thu được cũng rất kinh người.



Chỉ cần cầm cự được tới tháng 5 có thể công khai phát hành cổ phiếu, bọn chúng có thể kiếm được từ Hải Túc 8 thậm chí 10 tỷ, dụ hoặc cực đợi như thế có lẽ chính là thứ khiến đám Nghiêm Văn Giới hạ quyết tâm đánh cược một ván lớn.



Trương Khác nghĩ như thế, cầm chiếc thìa kim loại khấy cà phê trong chén, hương thơm cà phê rất thuần, y tới hơi sớm, Tôn Tĩnh Mông phải tan học mới tới được, ngồi trên ghế sô pha, nhìn lượng xe đi lại trên đường phố rất ít, cơn mưa hoàng hôn làm thành phố thêm trầm tịch.



- Này. Nghe tiếng gọi êm ái ngọt lịm, Trương Khác quay đầu lại, Tôn Tĩnh Mông đã xua xua tay trước mặt mình: - Có phải hồn phách bị cô gái nóng bỏng của Singapore bắt mất rồi không? Nhắc anh một tiếng nhé, ở Singapore có kỹ viện công khai đấy, nhưng trêu ghẹo phụ nữ giữa đường thì bất kể Khác đại thiếu gia ở trong nước có oai phong cỡ nào thì cũng bị ăn đòn.



- Vừa mới xuống máy bay, có cần phải dằn mặt người ta thế không, anh tới Singapore dù là muốn tán tỉnh phụ nữ, cũng chỉ muốn tán tỉnh em thôi... Trương Khác mỉm cười nhận lấy túi sách của Tôn Tĩnh Mông mời cô ngồi xuống.



Pháp luật nghiêm ngặt của Singapore làm mọi thứ trông gọn gàng ngăn nắp, đi trên phố chẳng cần lo lắng vấn đề an toàn, người Singapre tựa hồ thói quen tuân theo quy củ, cho nên thành phố này có hơi trầm, có người rất thích ở Singapore, có người cảm thấy nơi này như sa mạc văn hóa, khô cằn ngột ngạt. Tôn Tĩnh Mông tử nhỏ ở Hong Kong, đã quen với lối giáo dục kiểu Anh, sống ở Singapore không có gì không thích ứng, cô tới Singapore là để học âm nhạc, đối với cô bé từ nhỏ đã dựa dẫm quyến luyến chị mình, Tôn Tĩnh Mông muốn làm chút gì đó cho Thế Kỷ Hoa Âm.