Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1156 : Em không làm tình nhân của anh được (1)

Ngày đăng: 00:15 22/04/20


Tôn Tĩnh Mông mặc chiếc T-shirt siêu dài màu xám, lúc khom mình ngồi xuống mới để lộ ra chiếc quần ngắn bên trong, đôi chân dài hoàn mỹ tận tình khoe bên ngoài, chiếc áo rộng mặc dù che đi đường cong của vòng eo nhỏ, bầu vú vểnh cao, nhưng nhìn cặp chân dài nõn nà cùng khuôn mặt than thần tinh tế, có thể cảm thú được tư vị dụ hoặc của cơ thể thanh xuân kiều diễm là như thế nào.



Tôn Tĩnh Mông xuống xe vào quán bar, tóc dính nước mưa, có vài sợi tóc bết trên chiếc trán trón bóng, cô cẩn thận đi tới chỗ ngồi, không vội ngồi xuống, chăm chú nhìn vào đôi mắt của Trương Khác, nhẹ giọng hỏi: - Ở Kiến Nghiệp có thi thoảng nhớ tới người ta không?



- Em nói xem, nếu không anh vất vả tới đây làm cái gì? Trương Khác nhìn đôi mắt như tinh linh đó, chẳng biến nên lún vào hay vùng vẫy thoát ra, cứ nhìn thế một lúc, mới gọi bồi bàn mang menu tới: - Ngồi ở quán bar Singapore chẳng thể tìm được cảm giác ở 1978, kinh doanh quán bar cũng phải nhìn người...



- Ông chủ nơi này có phải hạng phá gia chi tử như chúng ta đâu, người ta phải dựa vào nó nuôi sống gia đình, nói không chừng còn phải nuôi vài ba cô tình nhân, ở đây nuôi tình nhân không phải là phạm pháp đâu nhé. Tôn Tĩnh Mông cũng biết mình là đồ phá gia chi tử, cười giảo hoạt nháy mắt với Trương Khác: - Em xem băng pháo hóa đêm Thiên Hỉ rồi, thật tiếc không về Kiến Nghiệp, khi đó lòng cứ rối rắm mãi, cuối cùng được mẹ gọi về Hong Kong, thật tiếc, tới Kiến Nghiệp không chỉ được ngắm hoa hồng và pháo hoa, lại còn được xem anh ứng phó với Đường Thanh và Hứa Tư ra sao.



"Khụ, khụ" Trương Khác khe ho mấy tiếng, che dấu đi thoáng xấu hổ, cười nói: - Sớm biết thế chẳng gọi điện kể khổ với em nữa, tới đây lại còn bị em cười nhạo.



-... Tôn Tĩnh Mông ngoẹo đầu ranh mãnh nhìn Trương Khác, cô chẳng tin da mặt của y mỏng như thế: - Không ngồi lý ở đây nữa, cùng em đi dạo phó được không, một mình lẻ loi ở nơi này, hiếm khi anh qua đây được một chuyến, thế nào cũng phải giả bộ giống một đôi tình nhân.



- Chỉ giả bộ thôi sao?



- Anh còn cho rằng thế nào? Tôn Tĩnh Mông chung mũi, kiêu ngạo hỏi:




Trương Khác cho xủi vào vào nồi hấp, cầm bia ra ghế sô pha phòng khách, lật sách trên bàn, toàn là sách nhạc lý, vũ đạo, uống hết chai bia, sủi cảo cũng chín, xếp ra đĩa bê ra, Tôn Tĩnh Mông tắm xong mặc áo cũ, mép áo T-shirt còn có vết cà phê.



- Sao em không thay y phục? Trương Khác hỏi:



- Chúng ta cả tối nay chúng ta sẽ dạo phố ở ngoài, thay y phục làm gì? Tôn Tĩnh Mông bĩu môi lườm Trương Khác, cầm mở nút chai mở chai bia tu một hớp, giải cơn khát: - Nóng quá, em sắp đói chết rồi. Rồi ngồi xuống cạnh Trương Khác, cầm đùa gắp một cái xủi cảo cho vào mồm, vừa chạm tới môi, la toáng lên kêu nóng, thổi phù phù cho nguội bớt, vừa cho miếng xủi cảo vào miệng nhai vừa xuýt xoa, tựa hồ có thế mới làm con sâu trong bụng không giãy dụa nữa.



Tôn Tĩnh Mông ở trong nhà không mặc quần đùi, cô ngồi xuống chiếc t-shirt vén lên, bên trên cặp đùi trắng như tuyết là một góc quần lót màu xanh, trong chiếc áo cũng chẳng mặc áo lót nốt, cô ngồi kề bên chân Trương Khác, Trương Khác ngồi trên ghế sô pha, qua cổ áo hé mở có thể nhìn thấy bầu vú trắng cao vút, hai nụ hoa hồng hồng hết sức khiêu khích.



Vẫn là cách ăn mặc thoải mái chẳng chút gò bó nào khi hai người sống với nhau ở chung cư Thanh Niên.



- Ở Singapore em cũng mặc như thế này à? Trương Khác nỗ lực tách ánh mắt khỏi bầu ngực của Tôn Tĩnh Mông.



- Làm sao có thể ăn mặc lộ liễu như thế trước mặt tên đại sắc lang anh được chứ? Tôn Tĩnh Mông lại tu một ngụm bia nữa, gó má hồng hào, đặt chai bia xuống chạy ra kéo rèm ban công xuống, quay đầu lại hỏi: - Có muốn biết em mặc thế nào ở Singapore không?