Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1157 : Em không làm tình nhân của anh được (2)

Ngày đăng: 00:15 22/04/20


Trương Khác nín thở nhìn đôi mắt yêu mị của Tôn Tĩnh Mông, dưới ánh đèn gò má phớt hồng của cô tỏa ra sức quyến rũ vô hạn, Trương Khác nuốt nước bọt gật đầu: - Chẳng lẽ em không mặc chút gì?



- Thế cũng chỉ sướng anh thôi. Tôn Tĩnh Mông đi tới nắm lấy tay Trương Khác, bẻ quặt ra đằng sau: - Cho anh nhìn cũng được, có điều phải đồng ý với em hai việc, thứ nhất: chỉ được nhìn, không được chạm vào. Thứ hai, rời khỏi căn nhà này là phải quên ngay.



Trương Khác gật đầu cái rụp: - Ừ, em nói yêu cầu gì anh cũng chấp thuận.



- Được rồi... Tôn Tĩnh Mông đứng thẳng dậy, đi tới phía trước vài bước, vắt chéo tay cởi chiếc áo ra, bầu ngực ngây thơ thánh khiến bật ra ngoài, tròn trịa mà đầy đặn, hai chấm hồng đỏ tươi nong nót ngạo nghễ nhô cao giữa quầng hồng nhàn nhạt, làm người ta chỉ muốn bóp lấy dầy vò cho đã đời.



Trong đầu Trương Khác như có quả lựu đạn vừa nổi uỳnh một cái, máu toàn thân sôi trào, ánh mắt dần chuyền xuống dưới chiếc bụng nhỏ phẳng lỳ không có chút thịt dư nào, đó là do cô rất ưa vận động, cặp mông tròn vểnh cao, đùi dài thẳng tắp mê hồn, vùng tam giác bị chiếc quần lót nhỏ màu xanh che đậy, có điều hơi mỏng manh, có thể nhìn xuyên qua thấy mảng đen xì xì... Tim Trương Khác như có bàn tay vô hình bóp chặt, mốn nói vài câu giải tỏa áp lực, nhưng cổ họng khô rang, chẳng nói được ra lời.



- Không ngờ hôm nay sẽ đưa anh về nhà, hôm nay chỉ thế này thôi, được không? Tôn Tĩnh Mông rất hài lòng với vẻ mặt của Trương Khác, duyên dáng đi tới, chân như bước theo nhịp điệu vũ đạo nào đó, ôm lấy mặt Trương Khác, nhìn sâu vào mắt y: - Anh cũng biết, hiện em vẫn không thể làm tình nhân của anh, em và chị em, thế nào cũng phải có một người để lại cho ba mẹ em chút hi vọng.



- Thế có phải để anh đi dội nước lạnh một chút rồi mới ra ăn được không, nhớ mặc áo lại đấy. Trương Khác dù ra sức không chế bản thân, cũng biết mình chịu không nổi kích thích thế này, thần kinh chỉ cần buông lỏng một chút thôi, thế nào cũng ôm lấy cơ thể đọng lòng người này đè xuống chà đạp một phen.



- Không sao hết, chỉ cần không làm chuyện kia là được rồi... Tôn Tĩnh Mông hé cánh môi hồng hôn lên lêm môi Trương Khác, cúi xuống thấy đũng quần y nhô lên một đống, khẽ bật cười: - Xấu quá, đừng để nó thò mặt ra gặp người ta.



Nghe Tôn Tĩnh Mông nói thế, Trương Khác không đợi thêm được một giây phút nào nữa, ôm ghì lấy cô vào lòng, cảm nhận da thịt non mịn nhẵn nhụi cùng sức đàn hồi kinh người đó, máu chảy giần giật, tim đập như trống trận, y nghiêm trọng hoài nghi mình có thế khống chế được bản thân hay không. Đưa hai tay bóp cặp mông săn chắc tròn trịa khoẻ khoắn của Tôn Tĩnh Mông, đặc cô ngồi lên đùi mình, vòng ra sau đầu cô kéo sát lại, hôn lên cặp môi hồng khêu gợi của cô, chớp mắt, ướt át, căng mịn, mềm mại, hơi thở thơm ngát của thiếu nữa, làm thần kinh của y mê muội.
- Em muốn giúp anh thật chứ?



- Thật! Tôn Tĩnh Mông gật đầu chắc chắn.



Trương Khác mắt sáng lên, ghé vào tai Tôn Tĩnh Mông thì thầm mấy câu, tức thì mặt cô đỏ như lửa, lắc đầu quầy quậy: - Không chịu!



- Vậy anh đi tắm đây. Trương Khác làm bộ mặt cực kỳ đau khổ:



Tôn Tĩnh Mông lần nữa quật cường ấn vai Trương Khác, cắn môi do dự một lúc, miệng xinh hé mở từ từ hạ thấp người xuống ….



***



Mối quan hệ khó gọi tên



Hôm nay hết rồi đó các bác