Quan Lộ Thương Đồ
Chương 1165 : Sách lược của Liên Thông (2)
Ngày đăng: 00:15 22/04/20
Tiêu Thụy Dân nghĩ nên đàm phán cho nhanh rồi đi khỏi làm chướng ngại cho người ta, nhưng thế nào cũng phải có mấy lời mào đầu đã, nhìn bố trí trong phòng, khen: - Khách sạn ở Bắc Kinh chẳng thể nào tìm được cảm giác về nhà như thế này, Khác thiếu gia yêu cầu với sinh hoạt thật hà khắc.
- Ở trong khách sạn, cứ nhàn rỗi một chút là lại có cảm giác phải tìm chuyện gì đó để lại, hoàn toàn chẳng thể thả lỏng ngổi bên ghế sô pha nhâm nhi cốc cà phê như thế này được... Trương Khác ngồi xuống, cầm cốc cà phê hàn huyên với Tiêu Thụy Dân.
- Đúng thế, đôi khi nên nghỉ ngơi một chút... Tiêu Thụy Dân gật đầu tán đồng, nói vài câu rồi vào chủ đề chính: - Việc xây nhà máy tinh viên ở Kim Sơn được quyết định rồi phải không? Chỉ tiếc là trước đó có công trình xây cảng đảo Đông Sơn và cơ sở sắt thép liên hợp, nếu không đãn thành hạng mục đầu tư lớn nhất trong lịch sử tỉnh Giang Nam rồi. Cẩm Hồ lúc nào cũng làm người ta bất ngờ.
Trương Khác xua tay cười khiêm tốn: - Hôm nay tôi chuyên môn lấy con số chip cơ bản của ESS do Cao Khoa KV và Liên Tín ra so sánh, thấy hai tháng qua lượng chip mà Liên Tín đã lấy khá cao, không biết tình hình tồn kho thực tế như thế nào?
- Trong tay nhà phân phối có lẽ còn hàng tồn kho. Tiêu Thụy Dân thoải mái trả lời: - Bên phía Liên Tín chỉ thấy sản lượng thiếu hụt nghiêm trọng, vẫn hi vọng Cẩm Hồ tăng lượng cung ứng.
Hai chiếc di động tầm thấp do Cao Khoa KV và Liên Tín dùng chip cơ sở của ESS công năng đơn giản, tạo hình cũng chẳng có gì thời thượng tinh xảo, nhưng tính năng ổn định, lại là hai chiếc di động duy nhất trên thị trường có giá bản dưới 1500 đồng, nên rất được hoan nghênh. Chỉ là Cẩm Hồ không chế nghiêm ngặt lượng chip cơ sở, nên bất kể là Cao Khoa KV hay Liên Tín đều không thể thông qua mở rộng sản lượng để kiếm nhiều lợi nhuận hơn.
Tiêu Thụy Dân vội vàng tới tìm Trương Khác chính là hi vọng Cẩm Hồ tăng lượng cung cấp chip.
- Kỹ thuật chip cơ sở đời hai sẽ hoàn thiện hơn, tuy nói chỉ tiến về phía trước một bước nhỏ, nhưng với chúng ta mà nói, thì có ý nghĩa trọng đợi. Đợi chip cơ sở đời hai tính năng ổn định hơn mới nâng cao sản lượng cung cấp cho mọi người, thế thích hợp hơn một chút. Trương Khác giải thích: - Cũng sắp rồi, chỉ qua Tết một chút.
Thời tiết mỗi lúc một ác liệt, thêm trên lầu có lẽ còn có giai nhân đang chờ đợi không tiện đi xuống, Tiêu Thụy Dân uống hết cà phê liền cáo từ.
Cùng Tiêu Thụy Dân ra sân trước tạm biệt, thấy trợ thủ của ông ta nhìn lên tầng hai, Trương Khác quay người lại ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt Tạ Vãn Tình dán sát vào cửa kính, tuyết rơi trên cửa kết thành đóa hoa băng, chỉ thấp hoáng nhìn thấy một khuôn mặt giai nhân, căn bản không thể nhìn rõ là ai, Trương Khác cũng chẳng muốn hàn huyên với đám Tiêu Thụy Dân thêm, tiễn bọn họ ra cổng, nhanh chóng đóng lại rồi lên lầu.
Bên ngoài băng thiên tuyết địa, trong phòng ấm áp như xuân, Tạ Vãn Tình mặc chiếc áo len mỏng manh trễ cổ màu trắng, tóc buộc không vấn cao kiểu công tác mà buông xõa tự nhiên làm cô trông trẻ hơn bình thường tới vài tuổi, cô ngồi gập gối trên ban công trải đệm lông cừu dầy, cặp đùi thon dài trọn trịa lộ ra dưới mép áo, thấp thoáng nhìn thấy cả quần lót màu trắng muốt giữa hai chân, cô hỏi: - Tiêu Thụy Dân và em bàn chuyện gì đấy.
- Hiện nói chuyện này không hỏng tình thú sao? Trương Khác đứng bên cửa sổ, nhìn qua cửa kính tích tuyết, xe của đám Tiêu Thụy Dân đã rời tiểu khu, trong tiểu khu cũng không có ai đi lại, hoàng hôn mơ mơ hồ hồ, gió tuyết quét qua cỏ cây khô gầy, mang một tư vị khác lạ.
Trương Khác vén áo Tạ Vãn Tình lên, lộ ra quần lót bên trong: - Chị bảo không xuống giường cơ mà? Chiếc quần lót màu trắng muốt hơi nhỏ, có nửa cánh mông lộ ra, trên quần thêu hai con chuồn chuồn một xanh một đỏ, Trương Khác bảo Tạ Vãn Tình quỳ chổng mông lên, đưa tay vỗ lên cặp mông mẩy của cô: - Cái quần lót này quý ở hai con chuồn chuồn, nhãn quang của em thế nào?
- Nhãn quang của em ra sao còn cần hỏi chị à? Tạ Vãn Tình quay người lại, hai tay quàng lên cổ Trương Khác, mắt sóng sánh tình tứ hỏi: - Em tặng chị đồ lót, cuối cùng chẳng phải để lấy lòng chính em sao, có thích không?
Trương Khác đáp lại bằng một nụ hôn, bảo Tạ Vãn Tình ôm chặt cổ mình, rồi vòng hai chân cô kẹp lấy hông mình, tay nâng cặp mông đẫy đà, bế cô lên giường, cởi chiếc len ra, bên trong cũng là áo lót vải màu trắng muốt viền hoa, trông như áo lót của cô bé nữ sinh ngây thơ, nhưng Trương Khác dám chắc không có cô nữ sinh nào có bầu ngực đầy đặn tròn căng gợi tình hơn thế.