Quan Lộ Thương Đồ
Chương 1290 : Phục chế Tịch Nhược Lâm
Ngày đăng: 00:17 22/04/20
- Anh thật là vô sỉ, vấn đề này sao lại không biết xấu hổ đi hỏi con gái? Tôn Tĩnh Mông hơi nhếch môi lên, tự nhiên có vẻ không hài lòng đối với câu hỏi của Trương Khác. Mắt cô híp lại, giảo hoạt nói: - Chúng ta vốn cũng chỉ là quan hệ bạn bè mà.
- Ôi, thì ra cũng chỉ là quan hệ bạn bè. Trương Khác như bừng tỉnh, nhìn con mắt Tịnh Mông híp lại như trăng non: - Vậy chúng ta có nên tìm một chỗ để ôn lại tình bạn hay không?
- Muốn chết hả, sao trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện dơ bẩn thế này. - Tôn Tĩnh Mông đưa tay véo vào eo Trương Khác.
- Nếu không tôi kể truyện cười cho cô nghe? Trương Khác giãy dụa không thoát, vội vàng nhấc tay xin Tịnh Mông véo nhẹ một chút: - Tôi nghĩ đến truyện cười "Bạn đang suy nghĩ cái gì", hay là tôi kể cho cô nghe?
- Không cần, tôi biết là anh không nghĩ ra chuyện tốt gì. Tôn Tĩnh Mông trừng mắt với Trương Khác, lại ôm cái bụng nhặng xị lên: - Nhanh lái xe tìm nơi ăn cơm, trên máy bay không có gì ăn ngon hết, bụng tôi đói sắp lép xẹp rồi đây...
Thấy còn có cơ hội ôn lại "tình bạn" với Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác cũng không nóng lòng nhất thời, một lần nữa phát động xe chạy về hướng núi Sư Tử bên bờ sông. Lúc này thời tiết ở Kiến Nghiệp đang nóng nực, nếu không thể chịu nực trong máy điều hòa, chỉ có thể lên núi thôi. Núi Yến Quy, núi Sư Tử đều thích hợp, chỉ là núi Yến Quy cách ĐH Đông Hải gần quá, ai biết có thể gặp phải người quen hay không?
Nhìn bộ dạng đói đến lả người của Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác cố ý giới thiệu cho cô các món ăn đặc sắc của một nhà hàng lâu năm trên núi Sư Tử, nhìn cô nhịn không được nuốt nước bọt, y nhịn không được muốn cười rộ lên.
Khi cách núi Sư Tử hơi xa, ven đường có thông báo đường lê núi Sư Tử bởi vì ống nước bị bể nên đang đào đường để sửa.
- Hiện tại muốn đi đâu, không phải lại chạy về chứ? - Tôn Tĩnh Mông hỏi.
Trương Khác nhìn giao lộ bên tay phải, có chút ký ức chưa từng xảy ra trồi lên trong đầu. Trong chuyện cũ kiếp trước, công ty đầu tiên sau khi y tốt nghiệp làm việc chính là nơi qua giao lộ khoảng 1 km, nếu không phải quỹ tích lịch sử xảy ra biến hóa, lúc này Mông Nhạc cũng đã vào công ty mậu dịch đó làm việc đã hơn 1 năm rồi. Qua một năm nữa y sẽ qua sự giới thiệu của Mông Nhạc vào công ty đó công tác.
- Anh nói nếu cô ấy cắt tóc ngắn, có thể lấy giả làm thật hay không?
Tôn Tĩnh Mông đột nhiên giảo hoạt nghiêng đầu nhìn Trương Khác.
- Có lẽ nói thế này có hơi đường đột, tôi muốn giới thiệu cho cô một công việc, hy vọng cô đừng lập tức cự tuyệt...
Trương Khác nói. Có lẽ quỹ tích nhân sinh của cô gái này đã xảy ra biến hóa, có lẽ nếu không làm gì hết, bi kịch còn có thể phủ xuống đầu cô gái này.
Cô gái cũng không lập tức cự tuyệt, là hiếu kỳ nhìn Trương Khác cùng Tôn Tĩnh Mông và hỏi: - Chỉ bởi vì tôi và bạn của hai người rất giống nhau?
Vừa rồi về phòng bếp, nhân viên trong phòng bếp đều đang thảo luận về chiếc xe hơi đậu trước nhà hàng của đôi nam nữ trước mắt, thật sự không thể tưởng tượng một chiếc xe hơn 2 triệu, hai người này nam tuấn nữ tiếu, cũng đặc biệt hấp dẫn sự chú ý. Điều này cũng làm cho cô gái hạ thấp lòng cảnh giác.
- Anh dự định giới thiệu cho cô ấy làm cái gì? - Tôn Tĩnh Mông nhỏ giọng hỏi Trương Khác.
- 1978 không phải là thiếu người sao?
Trương Khác nhỏ giọng hồi đáp. Có lẽ đời này Mông Nhạc cùng cô gái này sẽ không xảy ra quan hệ gì, nhưng tình hình Mông Nhạc ngày đó uống đến say không còn biết gì, Trương Khác nhớ rất rõ, bản thân y cũng có ấn tượng rất sâu sắc với cô gái này, có một số việc y không lo được, có một số việc y không thể khoanh tay đứng nhìn.