Quan Lộ Thương Đồ
Chương 1291 : Ra oai(1)
Ngày đăng: 00:17 22/04/20
Tôn Tĩnh Mông không ăn cay được, nhưng về việc gạt cô gái của nhà hàng Xuyên Du đến 1978 làm việc thì cảm thấy rất hứng thú. Trương Khác chỉ muốn ngăn cản một số bi kịch có thể sẽ tái diễn, Tôn Tĩnh Mông lại tìm được sự thú vị trong đó. Cô đưa cho cô nhân viên một tờ giấy ghi địa chỉ cùng cách liên lạc với 1978. Nhìn cô gái thu dọn đồ trở lại phòng bếp, Tôn Tĩnh Mông nhỏ giọng hỏi Trương Khác: - Nói là giới thiệu công việc giúp cô ấy, có thể quá đột nhiên hay không, đừng bị người ta coi thành lừa đảo.
- Trên người tôi có chỗ nào giống lừa đảo không?
Trương Khác giơ hai cánh tay đặt lên ghế dựa, y cũng hiểu có hơi đường đột, tuy nhiên cũng không có gì lo lắng, cùng lắm thì hôm nào bảo người khác qua đây nói chuyện.
Tô Nhất Đình qua tháng tám là về Hải Châu vào ngân hàng thương nghiệp thành phố công tác, cần phải tìm một người khác tới tiếp nhận 1978.
Cũng là tâm tư muốn an bài Chu Hiểu Lộ vào Thế Kỷ Hoa Âm của Đỗ Phi đã khiến Trương Khác nhớ tới rất nhiều chuyện cũ chưa từng phát sinh, cũng không phải vì Mông Nhạc —— Mông Nhạc căn bản không có cùng xuất hiện với cô gái này —— Trương Khác chỉ là không muốn thấy được thứ đồ tốt bị thế tục này mai một hết. Đặc biệt là lúc y còn có thể làm chút việc gì, y vẫn đều nhớ kỹ cô gái này họ Điền, còn không biết tên của cô là gì.
- Điểm nào của anh không giống lừa đảo. Tôn Tĩnh Mông có vẻ xem thường, cầm giấy ăn trải lên mặt bàn hơi dính mỡ, rồi chống khuỷu tay lên đó, nâng cằm, như cười như không ngưng mắt nhìn Trương Khác: - Sao tôi cảm thấy trên dưới anh đều đáng để hoài nghi?
- Xin lỗi, Tiểu Điền ở chỗ này làm rất tốt, không cần nhị vị tốn công giới thiệu công việc tiểu thư tiếp rượu gì cho nó...
Một phụ nữ trung niên tuổi chừng 40 từ đầu kia phòng bếp đi ra, ném tờ giấy viết cách liên lạc với 1978 vào trước mặt Trương Khác.
Nhìn ánh mắt cảnh giác mà kiềm chế của bà chủ nhà hàng, biết là bà ta hiểu lầm rồi. Trương Khác lắc đầu cười khổ, các quán bar trong nước thường sẽ được liên hệ với những hộp đêm không đứng đắn, nếu không phải vừa rồi họ không nói thêm những lời quá phận, có lẽ bà ta sẽ trực tiếp đuổi họ ra ngoài rồi. Cho dù biết sẽ rất vô lực, Trương Khác vẫn giải thích qua một chút: - Tôi nghĩ chắc chị hiểu lầm rồi, quán bar này là nơi bạn bè chúng tôi gặp gỡ, không màng doanh thu, bởi người phụ trách trước muốn rời khỏi Kiến Nghiệp, cho nên cần có một người tiếp nhận mới. Tiểu Điền rất giống với một người bạn của chúng tôi, cho nên cảm thấy mời cổ qua hỗ trợ sẽ cảm thấy rất thú vị...
- Có thể là tủ lạnh làm mất vị, tôi sẽ đi đổi một đĩa khác.
Ông chủ tự nhận không may, không ngừng cười bồi, cái gì sai cũng nhận, hy vọng đám người này không bắt bí quá đáng.
- Thịt rõ ràng là mua sáng sớm hôm nay, tôi mới thấy thủy tinh vỡ là họ bỏ vào...
Cô gái họ Điền nhìn ngứa mắt, đi tới nói với ông chủ.
- Cô nói cái gì, cô nói chúng tôi là tới bắt bí? - Một thanh niên trừng mắt lên.
Cô gái họ Điền bị mấy thanh niên hung ác nhìn chằm chằm, nhịn không được cũng thấy sợ, chóp mũi cũng thấm ra mồ hôi.
- Con mắt của cô thấy thủy tinh vỡ là chúng tôi bỏ vào?
Lại một nam thanh niên đứng lên, dữ dằn dụi ngón tay vào trán cô gái họ Điền, đẩy cô lui về phía sau. Ông chủ vội vàng đi qua cười làm lành. Nam thanh niên cũng không bỏ qua, làm ầm lên: - Thịt mất mùi, trong món ăn có thủy tinh vỡ, còn không cho người ta nói? Con mắt của cô thấy chúng tôi bắt bí? Các người đi báo cảnh sát đi! Nếu các người không báo cảnh sát, ngày hôm nay bọn ông sẽ phá nát cái nhà hàng này!