Quan Lộ Thương Đồ
Chương 1292 : Ra oai(2)
Ngày đăng: 00:17 22/04/20
Thanh niên thấy cô gái họ Điền cùng ông chủ và các nhân viên khác trong nhà hàng tỏ vẻ sợ hãi, càng tỏ ra khí thế hơn, còn muốn đập mấy cái đĩa dằn mặt họ. Cũng không ngờ bên cạnh có một giọng nói thong thả bay tới: - Ờm, cảnh sát 3 phút nữa mới tới, chúng ta cứ kiên trì đợi một lát đi ha?
Đám thanh niên sững sờ quay đầu lại, nhìn đôi nam nữ ngồi bàn bên cạnh, nam đang buông đũa mắt nhìn về bên này, nữ thì ẩn tình cười nhìn nam, có một thanh niên không nhịn được, khiêu khích nói: - Huynh đệ, không phải chuyện của mình, đừng có xía vào!
- Tiểu Điền và ông chủ Cố là bạn của tôi, mấy người sau này đừng có mà qua đây gây phiền phức cho họ, sự tình hôm nay coi như chưa từng xảy ra.
Trương Khác duỗi tay lộ ra đồng hồ cho đám thanh niên nhìn: - Còn có hai phút, các người có thể rời khỏi trước khi cảnh sát tới.
- Mẹ nó, bọn tao đi kiếm ăn còn sợ cảnh sát hả? Thằng nhóc cẩn thận một chút, đừng để cái miệng hại cái thân.
Thanh niên đó dữ dằn nhìn Trương Khác chằm chằm, nhất thời nhìn không thấu hư thực của y, cũng không dám lao tới động thủ dạy bảo cho y một trận. Họ vừa mới ngồi xuống xoi mói, còn không có thực hiện xảo trá, tự nhiên không sợ cảnh sát tới. Nếu như bị người khác nói dăm ba câu hù dọa bỏ đi, đó mới gọi là mất mặt.
Đám thanh niên liền ngồi đó đợi cảnh sát tới. Sắc mặt ông chủ càng khó coi hơn, những người này là rất giảo hoạt, gọi cảnh sát tới cùng lắm là tạm thời đánh đuổi họ đi, cho dù bắt họ vào trong cục cảnh sát nhốt mấy ngày, khi họ trở lại sẽ khiêu khích gấp bội, còn không bằng ngay từ đầu dùng tiền cho qua việc.
Không tới hai phút, cảnh sát liền chạy tới. Đám thanh niên muốn cáo trạng trước. Cảnh sát dẫn đội đi vào hỏi: - Vừa rồi là ai báo cảnh sát? Chúng đi tới: - Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đến đây ăn cơm, thịt mất mùi, còn có thủy tinh vỡ, chúng tôi vừa nhắc tới việc này thì bị họ cắn ngược lại nói chúng ta bắt bí...
Vừa nói mắt vừa nhìn sang ông chủ nhà hàng, lộ ra ý uy hiếp.
Có cảnh sát qua đây, ông chủ nhà hàng cũng an tâm hơn, cho dù có phiền phức cũng là việc về sau, nhưng đừng đắc tội quá phận với những người này, hy vọng có thể việc nhỏ hóa không. Mặt ông ta tươi cười muốn chủ động giải thích cho đám thanh niên.
Ông chủ bưng cơm qua, Trương Khác nói với Hà Kỷ Vân: - Trùng hợp thật, trong nhà hàng này tôi gặp được một người, anh xem cô ấy giống ai?
Y chỉ tay vào cô gái họ Điền đứng chung với bốn nữ nhân viên khác.
- A...
Trương Khác không chỉ, Hà Kỷ Vân vẫn chưa nhìn ra. Vừa nhìn, hắn còn tưởng rằng là Tịch Nhược Lâm cải trang nữa chứ. Hắn tấm tắc ngạc nhiên: - Giống thật, cậu xác định cô ấy không phải là em gái của Tịch Nhược Lâm chứ?
- Tôi cũng hoài nghi như thế, nhưng cô ấy lại không phải. Tôn Tịnh Mông muốn mời cô ấy đến 1978 hỗ trợ, cảm thấy thiên hạ có hai người giống thế này cũng rất thú vị, mà 1978 cũng thiếu người, lại sợ đột nhiên đề xuất bị hoài nghi có ý đồ khác, mới làm phiền lão Hà anh qua đây một chuyến, làm minh chứng cho chúng tôi...
Trương Khác nói như vậy, cẳng chân lại bị Tôn Tịnh Mông đá cho một cái.
Hà Kỷ Vân cười ha ha. Hắn không cảm thấy Trương Khác có tâm tư gì khác, cũng là hứng thú lạ thôi. Cô gái này tuy đẹp, nhưng còn kém một chút so với mấy yêu nghiệt bên cạnh Trương Khác, hắn cười nói với ông chủ nhà hàng: - Ông chủ Cố hả? Ngõ Học Phủ là khu vực trọng điểm trị an của khu chúng ta, 1978 là quán bar bằng hữu tụ hội, không phải là nơi không đứng đắn gì đâu. Nếu cô gái đó muốn đổi một công việc khác tốt hơn, tôi cũng đề cử đến 1978 làm... Nếu không ông bảo cô ấy tới tìm hiểu, đừng vội vàng cự tuyệt.
- Phải tìm hiểu, phải tìm hiểu...
Ông chủ vội vàng gật đầu đáp ứng.