Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1300 : Điều Tôn Tĩnh Mông muốn làm (2)

Ngày đăng: 00:17 22/04/20


Trương Khác cười không nói gì, hạng mục công nghiệp siêu quy mô có tác dụng thúc đẩy rõ ràng với kinh tế địa phương, ở hoàn cảnh chính trị chính tích tối cao như hiện nay, nếu muốn quan viên trong nước không để ý tới chính tích là không thể, Lưu Tước cũng không phải là ngoại lệ.



Ngồi thêm một lúc Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước đều có chuyện cáo từ đi trước, Trương Khác và cha cùng ở lại thư phòng nói chuyện: - Tỉnh trưởng Lý tìm con nói chuyện, việc điều chỉnh nhân sự tỉnh sẽ lần lượt đưa ra, cha Đỗ Phi tới Tân Thái làm bí thư thành ủy, chắc vài ngày tới có tin Lưu Văn Đào lên tỉnh làm phó tỉnh trưởng, Tống Bồi Minh thay ông ta làm bí thư thành ủy, ngoài ra phái Trần Thiện chủ nhiệm ủy ban thương mại tỉnh tới Hải Châu làm thị trưởng, Lục Dật Quang năm sau lui lại về rồi, tới lúc đó tỉnh sẽ phái một phó bí thư tới Hải Châu....



- Thế cũng tốt. Trương Tri Hành gật đầu:



Trương Khác nhe răng cười: - Đúng thế, con cũng nghĩ như vậy, bớt phải nghĩ ngợi.



Đỗ Tiểu Sơn và Tống Bồi Minh lần lượt trong trong sáu năm từ bí thư khu ủy, khu trưởng lên bí thư thành ủy, được xem như là thăng tiến kiểu tên lửa điển hình rồi, hiển nhiên là tin tốt. Một mặt khác nguồn lực chính trị của Cẩm Hồ ở Hải Châu đã bị dàn mỏng, trên tỉnh Giang Mẫn Chi và Lưu Văn Đào hình thành thế kiềm chế mạnh mẽ với Cẩm Hồ, ít nhất nhìn từ bề ngoài không thấy khả năng Cẩm Hồ nắm giữ địa phương.



Trương Khác xưa nay chưa từng muốn dính líu quá nhiều tới đấu tranh chính trị, ảnh hưởng chính trị càng nên kín đáo càng tốt, chẳng cần nghênh ngang như địa đầu xà.



Trương Tri Hành nhìn đồng hồ, nói: - Còn thời gian, ba phải tới chính phủ thành phố một chuyến, ngày kia con tới Hong Kong, bao giờ xuất phát từ Tân Vu.



- Con muốn mai đi Kim Sơn đón Tiểu Thanh, cùng lắm thì bảo xe đón Tiểu Thanh tới Tân Vu. Lần này Trương Khác tới Hong Kong xong còn đi Maldives tham gia hôn lễ của Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương, hôn lễ sẽ không kinh động quá nhiều, Trương Khác là phù rể không thể vắng mặt, còn việc hai người kia mời ai nữa thì Trương Khác không có thời gian hỏi.




Trương Khác thoải mái áp má lên da thịt non mịn, ngẩng đầu nhìn bầu ngực đẩy bộ bikini màu xanh lên thành hình tròn hoàn mỹ, không kìm được đưa tay ra sờ cặp mông đầy xúc cảm.



- Nhìn cái gì thế hả? Tôn Tĩnh Hương kéo chặt khăn tắm, đù dùng sức kẹp lấy đầu y, không cho con mặt láo liên của Trương Khác cứ chăm chăm nhìn vào ngực mình, không ngờ động tác này làm chóp mũi Trương Khác đụng vào bụng dưới của mình, một cảm giác hết sức dễ chịu, Tôn Tĩnh Mông không muốn tránh ra. Không ngờ tiếp đó cảm giác cái gì trơn mềm cách lớp bikini liếm mút giữa hai chân cô, làm Tôn Tĩnh Mông tê liệt mất nửa người, xách tai Trương Khác không cho y rúc đầu vào, nhưng Trương Khác ôm chặt lấy hông không chịu buông tay, cái lưỡi càng lúc càng quá đáng, Tôn Tĩnh Mông thiếu điều rên lên khoan khoái, xấu hổ hết sức, nhưng lại không đành lòng nhéo tai y quá mạnh, ôm lấy đầu Trương Khác ngã ùm xuống nước.



Cổ Trương Khác vẫn bị Tôn Tĩnh Mông kẹp lấy, toàn thân bị đè trong nước, không nhúc nhích được, vùng vẫy thò đầu lên khỏi mặt nước, Tôn Tĩnh Mông như mỹ nhân ngư bơi ra xa, Trương Khác trèo lên bờ ngồi nghỉ, nhìn Tôn Tĩnh Mông bơi qua bơi lại, ánh mắt y chuyển động theo bóng hình xinh đẹp ấy, cặp mông tròn căng đầy đặn, vòng eo thon gọn, cặp chân thon thả quẫy nước, động tác ưu mỹ, làm người ta xem cô bơi cũng thấy thoải mái dễ chịu.



Tôn Tĩnh Mông bơi ra xa mới dựng lại, bắt tay lên miệng gọi Trương Khác: - Nếu anh bơi thắng em, anh muốn làm gì em cũng đồng ý.



- Thật sao? Trương Khác đứng bật dậy, mắt sáng lên.



- Ở chỗ này chỉ có hai chúng ta, em muốn lừa anh cũng chẳng được. Tôn Tĩnh Mông lắc đầu đáng yêu:



- Em dám lừa anh, anh cưỡng bức em. Trương Khác bất kể thật giả, lao ngay xuống nước: