Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1301 : Điều Tôn Tĩnh Mông muốn làm (3)

Ngày đăng: 00:17 22/04/20


- Anh là đồ vô lại, em còn chưa bắt đầu mà. Tông Tĩnh Mông cười mắng, bắt đầu đạp nước, vẫn cách Trương Khác một khoảng lớn.



Hồn đảo không rộng, nhưng bơi đua quanh nó một vòng cũng đủ mệt, Trương Khác bò lên bở thờ như chó thở, lúc này Tôn Tĩnh Mông đã đứng trên sàn gỗ cầm khăn lau đầu, cười nhạo: - Này, còn sức để cưỡng bức em không vậy?



Khiêu khích, đây tuyệt đối là khiêu khích, Trương Khác thình lình nắm lấy cổ tay Tôn Tĩnh Mông, ôm cơ thể nhỏ nhắn mê người của cô trong lòng, đè chặt hai tay làm cô không có sức phản kháng, hôn lên cánh môi ướt át, từ từ hôn xuống chiếc cổ thiên nga ngọc ngà, hôn cho Tôn Tĩnh Mông nhũn người, ngực phập phồng, hơi thở gấp gáp, khiến cho hai tai cô đỏ ửng lên, ráng hồng lan xuống cổ rồi toàn thân..



Đôi tay Trương Khác vuốt dọc theo tấm lưng thon thả của Tôn Tĩnh Mông, đôi tay chiếm lĩnh toàn bộ hai cặp mông tròn trịa của cô, lúc thì bị nhẹ nhàng mơn chớn, khi thì xoa nắn, rồi dùng sức vần vò, bị nắn ra ngoài, rồi lại ép vào trong, cách lớp quần bơi mà ra sức trêu đùa, rồi lại như muốn thăm dò phần tận cùng mềm mại của nữ nhân. - Ưmm… Tôn Tĩnh Mông rên lên như con mèo cái, tay vòng quanh cổ y, đôi môi đói khát tìm lấy môi Trương Khác, cuốn lấy đầu lưỡi của y, dục vọng không còn kìm chế nổi toàn thân run lên từng chập.



Con gái nhà người ta nhiệt tình như thế, Trương Khác làm sao có thể chịu thua kém, vòng tay ra sau lưng tìm cách cởi áo bơi của cô, nhưng Tôn Tĩnh Mông đột nhiên tỉnh lại giữ chặt lấy áo bơi, không cho Trương Khác nổi thú tính cởi ra, trong hồ còn có những người khác đang bơi, mặc dù cách rất xa, nhưng nếu bị y cởi đồ, thế nào cũng có người được chiêu đãi miễn phí.



- Chúng ta vào trong nhé? Trương Khác môi mơn chớn vành tai Tôn Tĩnh Mông, gạ gẫm:



- Ừ. Tôn Tĩnh Mông dùng giọng mũi đáp, người không còn chút sức nào, gần như ngã trong lòng Trương Khác, hai tay vòng quanh cổ y: - Nhưng không được cưỡng bức người ta. Giọng ngọt ngào êm ru làm linh hồn Trương Khác như thoát khỏi thân xác, bụng dưới hai người dán sát vào nhau, tạo nên sức dụ hoặc cực lớn, Tôn Tĩnh Mông tất nhiên cảm nhận được phản ứng rõ rệt của Trương Khác: - Anh mà cưỡng bức em, người ta sẽ nhận ra đấy, để em dùng tay giúp anh.
- Tiết mục biểu diễn chỉ cần không liên quan tới chính trị thì những thứ khác rộng rãi hơn một chút, không cần lo điều ấy. Trương Khác lắc đầu, hiện trong nước cũng có mô phỏng một số tiết mục nước ngoài, chỉ là chế độ thẩm duyệt trong nước quá bảo thủ, nên không khi tiết mục không được thoải mái sôi động như ở nước ngoài, dễ đi theo hướng thương mại hóa cực đoan, thành ra quá mức dung tục. Về mặt doanh lợi và thẩm duyệt thì Trương Khác tin Thế Kỷ Hoa Âm không cần chịu áp lực quá lớn, y chỉ lo xã hội hiện đại ý thức thẩm mỹ quái dị bành trướng, sẽ làm một số nghệ sĩ có thẩm mỹ quan khác thường nổi lên, y hoàn toàn không muốn nâng đỡ thứ nghệ sĩ đó. Thế Kỷ Hoa Âm hợp tác ĐTh nội địa sản xuất tiết mục thi tài, chủ yếu không phải làm sôi động thị trường trong nước, mà là muốn thông qua nó để mở rộng ảnh hưởng của Thế Kỷ Hoa Âm, đồng thời thông qua cuộc thi để tìm kiếm nghệ sĩ có tiềm năng phát triển.



Tôn Tĩnh Mông hỏi: - Sản xuất tiết mục mời xí nghiệp thành viên của Cẩm Hồ làm nhà tài trợ được không?



- Nếu các cô tự tin thành công thì sẽ không thiếu tiền tài trợ, dự toán quảng cáo của Ái Đạt năm nay tới 1.5 tỷ, trích ra một phần là đủ rồi. Trương Khác cười: - Lại còn Hương Tuyết Hải, Thịnh Hâm, Tân Quang, chỉ xem các cô có lòng tin hợp tác với xí nghiệp nào thôi.



Tôn Tĩnh Mông bĩu môi khinh bỉ: - Đợi tôi lập ra kế hoạch thư, anh sẽ biết ai phải cầu tới ai.



Vợ chồng Trương Tri Hành, Lương Cách Trân chỉ ngồi cười không nói, đợi Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông đấu khẩu chán, Trần Phi Dung mới nói mẹ Đường Thanh bị cảm, cô phải ở lại Kim Sơn chăm mẹ, ngày kia cùng tới Hong Kong.



Đường Thanh không thể tới Tân Vu, nhưng Tôn Tĩnh Mông cũng không cho Trương Khác cơ hội ở riêng bên cạnh, tới Hong Kong tham gia tiệc chúc mừng Tân Quang thành công lên TTCK, Trương Khác một là có Đường Thanh trông chừng, Tôn Tĩnh Mông lại về nhà ở, y càng không tìm được cơ hội ăn vụng.