Quan Lộ Thương Đồ
Chương 130 : Tiền an ủi
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Một gia đình phổ thông thập niên 90 gánh khoản nợ trên 20 vạn, áp lực lớn thế nào người mười mấy năm sau không thể tưởng tượng được, Hứa Tư hận không thể đem mỗi đồng tiết kiệm được đi trả nợ.
Nhưng cô chỉ dám nói với người nhà lương mình 2000 đồng một tháng, mỗi tháng đưa 1500 đồng trả nợ.
Vụ án Đinh Hương Sơn đã đã có tuyên án sơ thẩm, bên phía Hải Châu không công bố chút tin tức nào, dường như là chuyện chẳng hề quan trọng, nó hoàn toàn biến mất vĩnh viễn trong tầm mắt người dân bình thường.
Khi đi tới kho hàng, gặp được mẹ Hứa Tư, Trương Khác không tiếp tục đi nữa, ở lại khi trò chuyện với bà, nói tới mẹ Trần Phi Dung, trong thời gian Trương Khác đi Hong Kong, Lưu Phân đã có thể xuống giường đi lại, kịp xuất viện trước tết.
Lúc nằm viện hàng xóm thân thích đều đến thăm, rời bệnh viện có nghèo đến mấy cùng phải bày tiệc đáp tạ, nhà Trần Kỳ mở quán rượu, cũng không quá tốn kém, mùng ba sẽ mở tiệc. Nói ra Trương Khác là người bọn họ phải cám ơn nhất, bọn họ không rõ cha mẹ Trương Khác làm gì, nhờ Hứa Tư mời Trương Khác khi đó tới ăn cơm.
Hứa Tư còn chưa rảnh nói chuyện này, Trương Khác không hiểu mình mùng ba có rảnh không, chỉ đáp cho có lệ tới lúc đó xem tình hình, thấy Hứa Tư từ ngoài đi tới, hỏi:
- Tham quan xong rồi à?
- Khu trưởng Tống và giám đốc Tạ vào phòng nói chuyện không thấy cậu đâu, nên tôi đi tìm.
Hứa Tư nói với mẹ:
- Con và Trương Khác đi trước, công ty tối nay ăn cơm tất niên trước, con không về nhà nữa.
Trương Khác nhớ tới một việc nói:
- Mẹ Trần Phi Dung vẫn là công chức nhà máy, cái khác chưa nói vội lát nữa thím tới phòng tài vụ lấy tiền an ủi giúp nhé, cháu gặp giám đốc Chu sẽ nói giúp.
Mẹ Hứa Tư vui mừng:
- Vậy thì quá tốt rồi, nếu không tôi không biết ăn nói mẹ Phi Dung ra sao đây.
Trương Khác cười, với y mà nói đây là chuyện không thể đơn giản hơn, nhưng với người khác ý nghĩa khác hẳn. Sau kỳ nghĩ đông chưa được gặp Trần Phi Dung, cho dù lúc đi học cũng rất ít thấy, bình thường cô ít rời lớp học, chẳng phải là cố ý tránh Trương Khác ( chắc là cũng có).
Trường điểm mà, giáo viên hận không thể đem từng phút của học sinh đặt vào việc học tập, nam sinh còn hay ra ngoài tụ tập tán phét, nữ sinh thi thoảng mới ra ngoài. Hiện tượng ngày tới năm cuối cấp càng nghiêm trọng, rất nhiều cô gái trông quá không béo, nhưng đùi bụng toàn mỡ thịt vì ngồi quá nhiều.
Trương Khác thường xuyên rời trường không đúng giờ, cho dù thi thoảng gặp Trần Phi Dung thì quá nửa là lúc y ở cạnh Đường Thanh, cho nên chẳng tiếp xúc với Trần Phi Dung mấy.
- Công ty hôm nay ăn cơm tất niên, chị Vãn Tình là tổng giám đốc, làm sao thoát thân được.
Lương Cách Trân thở dài:
- Phải quản lý một công ty lớn như thế, cô ấy thật vất vả. Chỉ Đồng ngày mai phải về tỉnh thành phải không? Mẹ đã chuẩn bị giúp đồ năm mới rồi.
Đường Thanh đương nhiên không muốn nói chuyện với một đám người không thân quen mấy, kéo Chỉ Đồng trốn vào phòng Trương Khác.
Trương Khác hỏi mẹ:
- Ba bao giờ về ạ?
Trương Tri Phi cười nói:
- Thành phố tổ chức đại kiểm tra trước năm mới, ba cháu có thể về trước 12 giờ là giỏi rồi, ăn cơm thì khỏi nghĩ tới nữa.
Chỉ sang Trương Dịch:
- Qua tết nó lên thành phố làm việc, tạm thời làm ở công ty chú.
Với người anh họ này, Trương Khác không có thiện cảm cũng chẳng có ác cảm, nhưng vì có chút oán hận bác cả chuyển sang nên quan hệ rất lạnh nhạt, gần như quên mất hắn rồi, nói:
- Làm ở Đông Xã tốt xấu gì cũng là cán bộ quốc gia, tới Hoành Viễn có tiền đồ gì chứ, mời cháu tới cháu cũng chẳng tới.
Trương Tri Phi cười xòa, ông ta biết Trương Khác không muốn Trương Dịch tới thành phố, nhưng Trương Dịch lằng nhằng với ông ta gần nửa năm rồi, bị kẹp vào giữa ông ta rất khó xử, làm ra vẻ không hiểu ý Trương Khác, lấy phong bao đỏ ra đút vào tay Trương Khác:
- Chút tiền mừng tuổi này chú biết cháu chẳng cần, nhưng dù sao vẫn phải có...
Trương Tri Vi cũng nhân cơ hội lấy phong bao đỏ ra đút vào tay Trương Khác.
Chả lẽ nhận của người này lại không nhận của người kia? Trương Khác đành nhận cả hai.