Quan Lộ Thương Đồ
Chương 131 : Phố thị
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Có Trương Tri Vi và Trương Dịch ở đây làm Trương Khác hối hận không ở lại công ty ăn tất niên, ăn tối xong, Trương Khác bảo chú đưa Đường Thanh về, y cùng Chỉ Đồng cũng lên xe, hỏi:
- Tối chú có việc gì không?
Thấy chú lắc đầu liền nói:
- Vậy đưa bọn cháu tới phố đêm chơi đi, lúc này còn sớm, Đường Thanh về nhà cũng rất buồn chán.
Đường Thanh liếc y một cái, ý nói: Coi như bạn thức thời, nếu về thế này, chẳng bằng tự nhốt mình trong phòng ngay từ đầu.
Ngày kia mới là đêm giao thừa, người dân bận rộn có nhiều người hôm nay mới chuẩn bị cho năm mới.
Trong thành phố có vài phố đêm, nhưng thực sự náo nhiệt là phố thị gần Sa Điền, nơi đó nhân khẩu đông, lại là khu thành cổ, thậm chí còn giữ truyền thống miếu hội.
Phố thị của Sa Điền rất đông, xe không đi vào được, đành đỗ bên ngoài. Con gái thích món đồ nho nhỏ, Đường Thanh và Trương Mân tới mỗi sạp hàng đều dừng lại không đi, Trương Khác phải nắm chặt lấy tay Chỉ Đồng, tránh cô bé hưng phấn quá chạy mất.
Xem hết sạp này tới sạp khác, Đường Thanh chọn rất nhiều thứ, có vẻ còn thích hơn cả đồ trang sức Trương Khác đem từ Hong Kong về, chắc là vì bị mẹ quả quá nghiêm cố nàng ít có cơ hội ra ngoài chơi, cho nên phấn khích khác thường.
Trương Mân lúc này không còn thấy lạ nữa, cô bé theo sát sau lưng Đường Thanh, được Đường Thanh chọn ấy cái kẹp tóc rất đẹp, vui hết sức.
Nhân lúc dạo phố, Trương Khác giải thích tình hình Cẩm Hồ cho chú, Trương Tri Phi nghe Tạ Vãn Tình chuyển hết tài sản sang Cẩm Hồ, rất kinh ngạc, như thế Cẩm Hồ giờ không chừng còn lớn hơn Hoành Viễn.
- Vậy cháu chiếm bao nhiêu cổ phần?
- 30%
- Hả, sao nhiều vậy?
Trương Tri Phi chép miệng:
- Chú vất vả 20 năm, bị cháu đuổi kịp trong nửa năm rồi.
- Sao thế ạ, chú thấy cay đắng ạ?
Trần Phi Dung thì tỏ ra rất bình đạm:
- Nhà mình ở gần đây, mình trông hàng giúp ba.
Thực ra cô chỉ không ưa Trương Khác thôi, còn đối với Đường Thanh, tuy lãnh dạm, nhưng vẫn giữ được lễ độ và nhiệt tình giữa bạn cùng trường.
Từ khi Trương Khác lấy cớ ra ngoài làm việc trốn học, Đường Thanh cực kỳ khao khát được làm việc. Cô nói muốn bày hàng chẳng phải nói cho vui, lập tức xin Trần Phi Dung ột góc tấm vài che mưa, đem cả đống thứ đồ lặt vặt vừa mới mua từ chỗ khác, kéo cả Trương Mân tới bày hàng dọn quán.
Trương Khác đau đầu hết sức, Trần Phi Dung bán sách cũ là để phụ giúp tiền gia dụng, nói trông hàng cho cha chỉ là nói vậy thôi, tâm thái này cô gái được nuông chiều như Đường Thanh không thế nào hiểu được.
Trần Phi Dung đã đủ thu hút rồi, may mà cô ăn mạc phổ thông bày hàng bán là bình thường, Đường Thanh mặc áo len trắng muốt, cổ khoác khăn choàng cổ bằng lông đắt tiền, thật không phù hợp chút nào.
Thấy Chỉ Đồng cũng tỏ ra hết sức hưng phấn, Trương Khác đành gọi với ra ngoài với chú, bảo chú ra xe đợi trước, giúp gọi điện về nhà, bởi y không biết sự phấn khích của Đường Thanh tới khi nào mới tan.
Đường Thanh lúc mua mấy thứ đồ lặt vặt kia đã chẳng mặc cả rồi, lúc này còn tăng giá đem bán, bị mấy cô gái mua đồ mỉa mai trêu chọc, cô nàng tức khí đem luôn cả đồ trang sức Trương Khác mua từ Hong Kong ang bày ở trên vải mưa, Trương Khác nhìn mà đau xót, chỉ đành buồn bực cúi đầu lật xem sách, đề phòng Chỉ Đồng quá khích, liền kẹp thân hình nhỏ bé trong lòng, không cho cô bé chạy lăng quăng.
May mà Đường Thanh không ngốc đem đồ Trương Khác tặng thành hàng lặt vặt bán mất, nhưng giá cô nàng đưa ra cũng kém xa giá trị thực của những món trang sức này, có điều người ta chẳng ai bỏ hơn trăm đồng đi mua đồ trang sức bày ngoài đường, nếu không Trương Khác chỉ còn đường ôm cây mà khóc.
Tới 10 giờ Trương Tri Phi đem điện thoại cầm tay tới cho Đường Thanh, Cố Kiến Bình giục con về, cô nàng đành kết thúc lần đầu tiên trong đời bán hàng, Trương Mân cũng tỏ ra chưa tận hứng.
Đường Thanh thu dọn đống đồ lặt vặt chưa bán được cái nào, nói với Trần Phi Dung:
- Mình và Trương Khác sáng mai còn tới mượn chỗ của bạn, được không?
Trương Khác khóc thầm trong lòng: “Mình không muốn tới!” Đáng tiếc ở đây làm gì có chỗ cho y phát biểu ý kiến.
- Vậy ngày mai mình sẽ chiếm chỗ bên cạnh cho các bạn.
Trần Phi Dung hơi do dự nói:
- Có điều các bạn bán đắt như thế, không ai mua đâu.