Quan Lộ Thương Đồ
Chương 1339 : Mọi chuyện không thể kết thúc như thế được (12)
Ngày đăng: 00:17 22/04/20
Trước tết dương lịch năm 2001, có người nói đùa bảng 100 người giàu nhất đúng là sao chổi, nếu không vì sao Hoành Tín hệ vừa mới được xếp đứng đầu bảng công bố ra công chúng chưa tới 3 tháng đã tan rã? Trương Khác nghe thế cũng chỉ cười xòa, y luôn muốn tới Văn Chu một chuyến, không ngờ trì hoãn tới tận trước tết dương lịch năm 2001.
Trương Khác không thích ngồi máy bay, y xuất phát từ Hải Châu, mượn đường Tân Đình tới Văn Chu chỉ mất có 5 tiếng đi đường, y có Hứa Tư đi cùng nói chuyện, chẳng cảm thấy thời gian dài buồn tẻ. Từ Lương Văn Quân, Vương Thái Linh đi cùng tới bái phỏng nhà Vương Chí, còn có Đỗ Phi, Mông Nhạc cùng Mã Lực CEO của Trác Vực và Lâm Băng.
Trương Khác tới Văn Chu là thực hiện lời hứa tới thăm Triệu Tử của y và Hứa Tư, còn với đám Đỗ Phi, lấy lời bọn họ mà nói là tới Văn Chu là để phân chia chiến lợi phẩm.
Theo cách làm bình thường, Hải Túc phải ngừng giao dịch vô thời hạn, cho tới ky vụ án được điều tra rõ ràng mới mở cửa giao dịch trở lại, nhưng cách làm này là tổn hại chí mạng với Hải Túc, khó tưởng tượng được Hải Túc có thể duy trì tốt nghiệp vụ trong thời gian điều tra, kéo dài một hai năm, e chỉ còn lại cái xác rỗng trên TTCK, không chỉ tổn hại lớn tới các nhà đầu tư vừa và nhỏ, cũng là tổn hại với kinh tế Đông Hải. Ngoài ra sở vệ sinh, phóng nghiên cứu phần mềm cũng là cổ đông chủ yếu của Hải Túc, bọn họ không muốn Hải Túc sụp đổ hoàn toàn, lúc này hi vọng duy nhất của bọn họ được gửi gắm lên người Cẩm Hồ.
Ngân hàng Tín Thông lấy thân phận chủ nợ tiếp quản Đầu tư Hoành Tín và tất cả sản nghiệp của Nghiêm gia cùng toàn bộ tài sản của địa ốc Tinh Điển, tất nhiên bao gồm cổ phần của Hoành Tín và Tinh Điển ở Hải Túc.
Cẩm Hồ có thể thuận lợi tiếp nhận Hải Túc hay không, đối tượng đàm phán không phải Nghiêm gia hoặc Tinh Điển, mà là ngân hàng Tín Thông đã bị ngân hàng tỉnh tiếp quản. Trương Khác dù có muốn tiếp nhận Hải Túc cũng sẽ giao cho Sáng Vực Đông Đại, nên để Đỗ Phi, Mông Nhạc đi theo, tài sản phức tạp nhất của Hải Túc là 8818, cho nên Mã Lực và Lâm Băng cũng theo cùng. Lâm Băng nhận lời làm bạn gái của Mã Lực, quan hệ của hai người đã tới mức có thể bàn tính chuyện cưới hỏi.
Sau khi tới Văn Chu, Lương Văn Quân và Vương Thái Linh tới thẳng nhà Vương Chí, đám Đỗ Phi và Mông Nhạc thì được Ngân hàng Tín Thông an bài ở nhà khách thành phố, còn Trương Khác và Hứa Tư tới trang viên của Triệu Tử nằm bên hồ Dịch Mã ngoại ô Văn Chu, hôm sau mới vào thành phố, để Hứa Tư ở lại chơi với Triệu Tử thêm vài ngày, vả lại Hứa Tứ cũng không muốn tham gia hoạt động thương nghiệp của Cẩm Hồ.
Trương Khác chưa nói hết thì đột nhiên thấy Lâm Băng đứng khựng lại, mắt đờ ra nhìn về phía trước, dáng vẻ như gặp phải người quen, y quay đầu lại nhìn theo mắt cô, gặp phải một người quen không ngờ gặp được ở nơi này: Ngụy Đông Cường.
Ngụy Đông Cường mặc véc tây phẳng phiu, đầu chải chuốt, khí độ bất phàm, nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn hai năm qua sống khá tốt.
Trương Khác thì chẳng sao cả, nhìn sang Lâm Băng, mãi cho tới tận bây giờ Lâm Băng vẫn không thể quên được hắn, Ngụy Đông Cường tuyệt tình bỏ đi đã làm cô tổn thương rất lớn. Mã Lực phải kiên trì không mệt mỏi rất lâu, lại có cơ sở làm việc chung, mới khiến có gạt bỏ tình cảm với Ngụy Đông Cường, còn có gạt bỏ được hoàn toàn hay không thì người khác không thể biết được, nhưng nhìn Lâm Băng bàng hoàng đứng đó như bị điểm huyệt có thể đoán ra phần nào.
Ngụy Đông Cường cũng nhìn thấy Trương Khác và Lâm Băng, vẻ ngạc nhiên trên mặt lập tức biến thành nụ cười rất giả tạo, đi về phía bọn họ, nếu chẳng để ý tới cảm thụ của Lâm Băng thì Trương Khác đã muốn quay đầu bỏ đi.
- Xin chào, không ngờ mọi người lại tới Văn Chu, sao không liên lạc với tôi? Tốt xấu gì cũng phải để tôi làm trọn tình địa chủ chứ. Ngụy Đông Cường cười rất đắc ý, giọng khá to, cứ như bạn bè lâu ngày gặp lại.
Thấy Lâm Băng mím chặt môi sắp bật khóc, Mã Lực mới hiểu ra thanh niên ăn mặc chải chuốt kia là ai, đi tới bên cô, khẽ ôm vai, hi vọng có thể làm cô dễ chịu hơn một chút.