Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1340 : Mọi chuyện không thể kết thúc như thế được (13)

Ngày đăng: 00:17 22/04/20


Ngụy Đông Cường thấy thế, trong mắt thoáng hiện qua chút gì đó, chớp mắt lại cười ha hả: - Bạn trai em phải không? Anh cứ lo cho em mãi, giờ xem ra không cần anh phải lo rồi, nếu mọi người đã tới Văn Chu, vậy hãy để tôi mời khách, ngay ở đây đi, mọi người cũng biết chọn chỗ thật đấy, khách sạn Vương Tử có nhà hàng cao cấp nhất ở Văn Chu, mời cơm ở đây mới thể hiện được thành ý của tôi... Rồi đi tới nắm cánh tay Lâm Băng muốn kéo vào trong, tựa hồ nhất định muốn mời bọn họ ăn cơm.



Trương Khác muốn nhắc nhở hắn một tiếng, bọn họ được người khác mời nên mới xuất hiện ở đây, đương nhiên y chỉ yên tĩnh đứng một bên thôi, hiện y là người ngoài, mặc cho Ngụy Đông Cường biểu diễn cho thoải mái, có lẽ vì quan hệ với Lâm Băng mới làm hắn bất thường như vậy.



Lâm Băng gặp lại Ngụy Đông Cường hoàn toàn mất bình tĩnh, cứ thụ động để hắn nắm tay kéo vào bên trong, Mã Lực thì chẳng biết phải làm sao cũng đi theo nốt. Trương Khác thở dài theo sau, ngẫm lại thì cái gọi là ân oán với Ngụy Đông Cường mấy năm qua chẳng thể gọi là ân oán được, chút va chạm nho nhỏ có thể xảy ra với bất kỳ ai khi gần chục tỉ con người chen chúc nhau trên tinh cầu ngày càng trở nên chật hẹp mà thôi, dù ăn bữa cơm do hắn mời cũng có sao, phía bên Hầu Triêu Quý để Phó Tuấn nói một tiếng là được.



Ngụy Đông Cường mở cửa một phòng bao, mời ba bọn họ vào, nói với những người đã ngồi sẵn trong đó: - Ngại quá, không ngờ gặp mấy người bạn cũ ở Kiến Nghiệp, tôi mời họ tới ăn cơm cùng, mọi người không để ý chứ?



Trong phòng bao có một trung nên béo út, mày nhíu lại nhìn đám Trương Khác, tựa hồ không thoải mái gì với hành động của Ngụy Đông Cường.



Ngụy Đông Cường liền đẩy Trương Khác ra, bổ xung: - Giám đốc Tạ, người bạn này của tôi có cha làm thị trưởng ở Đông Hải đấy, không ngờ được gặp cậu ấy ở đây.



Tên béo thầm chửi:" Thị trưởng ở tỉnh Đông Hải thì liên quan chó gì?" Có điều ông ta là người khéo léo, vẫy tay nói: - Bỏ đi, nếu là bạn của giám đốc Ngụy vậy ngồi xuống ăn cùng.



Ngụy Đông Cường như trút được gánh nặng kéo ghế mời Trương Khác, Lâm Băng ngồi xuống, rồi bảo một thanh niên mặc áo khoác da đi tìm phục vụ: - Cậu bảo phục vụ đem ba bộ bát đũa vào đây.




Hứa Tư cũng quan tâm ngồi dậy, lắng nghe tiếng bên kia điện thoại.



Lâm Băng cứ khóc mãi, nói không ra lời, mất một lúc phía bên kia Mã Lực nhận lấy điện thoại nói nguồn cơn cho Trương Khác: - Ngụy Đông Cường nhảy lầu tự sát rồi.



Ngụy Đông Cường chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, có lẽ trong lòng không chịu nổi chênh lệch quá lớn cho nên nhảy lầu, nhớ lại kiếp trước mình cũng là nhân vật nhỏ vất vả vật lộn với cuộc sống, Trương Khác cầm di động hồi lâu, không nói nổi một câu an ủi.



**** Chương này vốn là chương Vĩ Thanh, câu chuyện của tác giả Cảnh Tục đã kết thúc ở đây, nhưng câu chuyện cổ tích của mình vẫn sẽ còn tiếp tục, thực ra từ lâu nó đã không hoàn toàn là một truyện dịch rồi …



Đây là một tác phẩm đồ sộ, phần tiếp theo không phải là viết tiếp câu chuyện, chỉ là hoàn thiện để nó kết đẹp và hoàn mỹ đúng kiểu một câu chuyện cổ tích thôi.



Mong tiếp tục được các bạn ủng hộ.



Mình sẽ nghỉ vào ngày mai để hệ thống lại phần cuối, post một ngày 5 -7 chương như cũ, ước chừng có 70 -80 post nữa sẽ kết trọn vẹn.