Quan Lộ Thương Đồ
Chương 157 : Khai trương trung tâm ẩm thực
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Lúc này nghe Trương Khác nói tới điện tử Ái Đạt, Tống Bồi Minh cũng khơi lên hứng thứ, tới 500 vạn của Diệp Kiến Bân còn không động lòng, Ái Đạt chẳng lẽ là hạng mục lớn.
Trong nhiệm kỳ làm bí thư khu ủy kiêm khu trưởng, khu Thành Nam liên tục xuất hiện hai hạng mục lớn hơn 100 triệu, ông ta có nằm mơ cũng cười được. Nhưng Trương khác không muốn nói nhiều trên bàn ăn, làm lòng ông ta ngứa ngáy.
Diệp Kiến Bân nảy ra kế hoạch mới, không còn tâm tư ở lại, ngày hôm sau dậy sớn rời khỏi Hải Châu.
Tống Bồi Minh ỷ vào thiên thời địa lợi, cứ rảnh rỗi là nghe ngóng chuyện của điện tử Ái Đạt.
Trương Khác bị ông ta quấn lấy không chịu nổi, đành tiết lộ chút nội dung, chủ yếu muốn nhớ sức Tống Bồi Minh, ngăn thành phố đem trấn Ích Long liệt vào khu khai phát.
Tống Bồi Minh nghe nói quy mô của điện tử Ái Đạt đặt tại Ích Long sẽ vượt quá 100 triệu, cho dù Đường Học Khiêm ra mặt, ông ta cũng không đồng ý liệt trấn Ích Long thành khu phai phát, ông ta có thể lấy nơi khác ra đổi.
Ngày 8 tháng 4, quảng trưởng ẩm thực đi vào kinh doanh.
Thế Kỷ đương nhiên không có bá lực như Cty Thịnh Hâm ném cả 1000 vạn vào hoạt động quảng cáo giới thiệu, bỏ ra 100 vạn cũng đã sót của rồi, nhưng hạng mục cầu Tứ Phượng ngoài trung tâm ẩm thực còn khu giải trí Thịnh Thế Niên Hoa, khu nghỉ ngơi, tư nguyên Thế Kỷ có thể lợi dụng rất nhiều.
Hôm đó là thứ bảy, Đương Thanh không cần tự học buổi tối, trương đó Trương Khác đã đồng ý với Đỗ Phi đưa Đường Thanh tới lấy thêm khí thế cho Thịnh Thế Niên Hoa, Đường Thanh chưa từng được tới khu giải trí kiểu như thế này, ít nhiều có chút chờ đợi.
Trương Khác ở trường cho tới lúc tan học, Đỗ Phi đề nghị tới cậu Tứ Phượng ăn cơm, Trương Khác không lo mình không có vị trí, nhưng vô số người xếp hàng đợi, ngươi chen vào trước mặt người ta, không phải để ăn chửi à?
Trương Khác quyết không làm chuyện ngu xuẩn đó, y thà kiếm quán nhỏ bên trường ăn còn hơn. Ăn tối xong tới cầu Tứ Phượng, cảm thấy khung cảnh náo nhiệt quá mức rồi, giao thông hoàn toàn tắc nghẽn, đứng bên này cầu chỉ thấy đầu người chen lấn bên kia.
Cảm giác đầu tiên của Trương Khác là: Sinh hoạt về đêm của người dân Hải Châu quá thiếu thốn rồi.
Thiệu Chí Cương xem lễ giới thiệu của Thịnh Hâm ở tỉnh thành, thấy hình thức không tệ, cũng vì đón ý Tống Bồi Mình, có ý làm thật lớn một lần.
Mặc dù không có nhiều kinh phí, nhưng vài đoàn văn nghệ thêm vào mấy minh tinh quá thời, thêm vào bàn tay ma thuật của quảng cáo, đối với Hải Châu mà nói, vẫn khá có sức hấp dẫn.
Náo nhiệt thì náo nhiệt thật, nhưng cần thiết không? Làm thế chỉ sâu thêm ấn tượng của người dân vào hoạt động này, giảm đi nhận thức về trung tâm ẩm thực, thôi vậy, cũng chẳng tới mức xuất hiện kết quả xấu nhất.
Thiệu Chí Cương và Tống Bồi Minh đã lường trước sẽ xuất hiện quang cảnh này, từ chiều hạn chế lưu lượng xe động cơ tiến vào đoạn đường này.
Đường Thanh hưng phấn như tết đến vậy, hai má đỏ bừng, cô chưa bao giờ thấy ngày lễ náo nhiệt như vậy ở Hải Châu, một tay cầm bóng bay, một tay để Trương Khác nắm, vui sướng đi trong dòng người tấp nập.
Tới cửa sàn nhảy, Trương Khác hoài nghi tấm thân gầy yếu của mình có thể chen vào, bảo Đỗ Phi đi trước mở đường, y kéo Đường Thanh chen vào sau, giây bóng bay nửa đường bị đứt, vào được bên trong thì toàn thân đẫm mồ hôi.
Sàn nhảy lúc này không cho người vào nữa, Thịnh Hạ đứng ở cửa đợi bọn họ, Trương Khác hỏi cô ta bán được bao nhiêu vé vào cửa, Thịnh Hạ nói bán 2000 vé, không dám bán thêm nữa, anh cô ta liền gọi người tới chặn cửa.
Trương khác thầm nghĩ may Thịnh Thanh không bị tiền làm lóa mắt, Thịnh Thế Niên Hoa tuy là sàn nhảy lớn nhất Hải Châu, nhưng thiết kế chỉ cho 2000 người.
Thịnh Hạ dẫn đám Trương Khác vào, đám đông bị chặn bên ngoài có người bắt đầu chửi bới, Trương Khác sớm biết có kết quả này, đành rụt đầu kéo Đường Thanh chạy vội vào trong.
Qua cửa vào còn có một cánh cửa khác, ngăn tiếng nhạc huyên náo bên trong, nhưng đứng ở cửa Trương Khác vẫn cảm thấy tiết tấu như núi rung đất lỡ từ bốn phía truyền lại, trên cửa thò ra hai con thú bằng đồng đen, hình như là hải trãi.
Đỗ Phi nôn nóng mở cửa cách âm, sóng âm nhạc ập tới, làm Trương Khác chấn động.
*** Hải Trãi: con vật trong truyền thuyết cổ, biết phân biệt phải trái, thấy người đánh nhau, nó dùng sừng húc kẻ gian, kiểu con kỳ lân một sừng ở giữa, giống con sư tử ở Việt Nam hay múa tết Trung Thu.
- Thấy thế nào?
- Từ nay vùng xung quanh đây sẽ bắt đầu trở nên náo nhiệt rồi, lão Thiệu chắc sẽ không nhàn rỗi hả?
- Tôi chuẩn bị kéo lão Thiệu nhập bọn làm đĩa.
Thấy phản ứng của Trương Khác rất bình đạm, Thịnh Thanh nói tiếp:
- Có điều thứ này chỉ nghe hai ngươi Hong Kong nói như hát hay, còn cụ thể ra sao không rõ, nghe nói Khác thiếu gia rất am hiểu thứ này.
Nếu Thiệu Chí Cương thực sự nhìn ra được tiền cảnh của thị trường địa lậu, nói không chừng hắn sẽ động lòng, lúc này chưa chắc hắn muốn chen vào vũng nước đục.
Ngô Thiên Bảo thấy Trương Khác không đáp lời Thịnh Thanh, nói xen vào đỡ cho Thịnh Thanh khỏi ngượng:
- Khác thiếu gia chắc đói rồi, tới cửa hàng của tôi nếm thử đồ lót dạ, rồi góp ý giúp tôi được không ạ?
Trương Khác chống đầu gối đứng dậy, đi về phía cửa hàng của Ngô Thiên Bảo.
Thịnh Thanh và Ngô Thiên Bảo đoán không ra tâm tư của Trương Khác, đều quay sang nhìn Thiệu Chí Cương.
Thiệu Chí Cương chỉ cười, lời của Thịnh Thanh làm người ta nghe chẳng thoải mái tí nào, Trương Khác rõ ràng có thể chiếm lấy mảnh đất dưới chân này, nhưng y lại bỏ qua, nào thèm để ý tới cái trò đĩa lậu? Liền phủi mông đứng dậy theo Trương Khác.
Ba người vào cửa hàng, thấy Trương Khác Trương Khác đang ngồi ở bàn chính giữa, cầm thực đơn đọc món bảo Ngô Tôn viết lại.
Trương Khác gọi món xong, đưa thực đơn cho đám Thiệu Chí Cương, hai tay bàn tay đan vào nhau chống lên mặt bàn nói:
- Chuyện này có thể làm, nhưng làm thể nào đừng hỏi tôi.
Thịnh Thanh ngại ngùng giải thích:
- Mấy ngày trước nghe lão Thiệu nói Ái Đạt sẽ sản xuất đầu đĩa, chúng tôi không dám cướp thịt của Khác thiếu gia, chỉ kiếm chút canh...
- Anh cứ tới mà cướp thử xem.
Trương Khác cười:
- Muốn cướp thì phải cướp sớm còn có canh mà húp, muộn một hai năm, cẩn thận tới xương cũng bị người ta nuốt mất.
Thịnh Thanh không biết đây là lời cảnh cáo thiện chí cả Trương Khác nói đùa, nếu Trương Khác không thích nói chuyện này, mọi người tất nhiên không nhắc tới nữa.
Đang nói chuyện phiếm thì có bóng người xuất hiện ở cửa, Trương Khác ngẩng đầu lên thấy cha, Đường Học Khiêm và Lưu Văn Bân đi vào, vội thu lại dáng vẻ "đại ca", đi tới hỏi:
- Sao lúc này mọi người tới làm gì?
Đường Học Khiêm chỉ y cười:
- Chẳng lẽ chỉ có cháu mới được tới đây chắc?
Đám Thiệu Chí Cương cũng đứng lên chào, Trương Khác liền giới thiệu ba người bọn họ.