Quan Lộ Thương Đồ

Chương 158 : Thương nghiệp địa ốc

Ngày đăng: 00:06 22/04/20


Trương Tri Hành liếc qua ba người Ngô Thiên Bảo, Thịnh Thanh, Thiệu Chí Cương, chỉ mỗi Ngô Thiên Bảo là có chút ấn tượng, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu. Trương Khác ở cùng với đám người này, ông cũng không bận tâm mấy:



- Hôm nay chỗ này thật náo nhiệt, ngay cầu Tứ Phượng cũng tắc rồi, dù thế nào cũng phải ăn khuya, cho nên đi qua xem còn có cái ăn không.



- Mọi người cùng ngồi ăn nhé?



Trương Khác hỏi:



Đường Học Khiêm không hề câu nệ, ngồi xuống cạnh Trương Khác:



- Thanh Thanh về rồi à? Bác tưởng nó ở cùng cháu.



- Chín giờ là cháu đã đưa cô ấy về rồi ạ.



Lúc này Đỗ Phi ở cửa thò đầu vào, hắn thấy Đường Học Khiêm và Trương Tri Hành bên trong thì giật mình, kéo tay Thịnh Hạ định bỏ đi.



- Kia chẳng phải là thằng nhóc nhà Đỗ Tiểu Sơn sao?



Đường Học Khiêm tinh mắt nhanh miệng gọi hắn lại.



Đỗ Phi đành phải đi vào, Thịnh Hạ tất nhiên theo sau.



Đỗ Tiểu Sơn lần này thuận lợi tiến vào thường ủy, chắc Chu Phú Minh không ngờ Đỗ Tiểu Sơn và Đường Học Khiêm đã ngầm phối hợp với nhau rồi.



Đường Học Khiêm và Trương Tri Hành tới đây không phải là thuận đường, mà nghe báo cáo nơi này rất náo nhiệt, dù sao đang muốn kiếm chỗ ăn khuya cho nên qua xem.



Trương Khác vốn định nói chuyện với Thiệu Chí Cương, nhưng lúc này đành cùng cha ăn xong rồi về nhà ngủ.



Vài hôm sau mới từ chỗ Thiệu Chí Cương biết được Thịnh Thanh, Ngô Thiên Bảo đều muốn làm đĩa giả, còn Thiệu Chí Cương không định tham gia vào.



Trung tâm ẩm thực khai trương thành công, đem sự phồn vinh của khu thương mại Tiền Môn kéo dài tới cầu Tứ Phượng. Thiệu Chí Cương lúc trương không thuyết phục được Trương Khác nuốt lấy mảnh đất của nhà máy cũ, nhưng hắn không bỏ hứng thú với địa ốc, có điều lúc này hắn thiếu vốn thúc đẩy địa ốc phát triển.



Thiệu Chí Cương tìm Trương Khác bàn việc này, nhưng Trương Khác cảm thấy thời cơ chưa chín muồi.



Trung tâm ẩm thực đã đi vào hoạt động, việc duy trì kinh doanh bình thường thì mỗi người làm chức trách của mình là được, không còn hạng mục tương tự khởi động, Thiệu Chí Cương thực sự trở nên nhàn rỗi.



Song dù hạng mục cầu Tứ Phượng thu được thành công thì hiện giờ còn chưa tới thời cơ tiến vào nghành địa ốc, cơn bão tài chính Đông Nam Á vào năm 97, gây ảnh hưởng lớn nhất với kinh tế trong nước chính là nghành địa ốc, nhưng do ngành chế tạo các nước Đông Nam Á bị đả kích thảm liệt, lại đem tới thời cơ phát triển cho nghành chế tạo trong nước.



Nhắc tới thương nghiệp địa ốc, Trương Khác luôn muốn lấy danh nghĩa Cẩm Hồ mua mấy tòa trạch viện ở Sa Điền, thấy Thiệu Chí Cương rảnh rỗi không có việc để làm, lại hứng thú với địa ốc, liền ủy thác hắn cùng Hứa Hồng Bá xử lý việc này.



Ngõ Đan Tỉnh, phố thị nằm giữa lòng Sa Điền, cũng là khu vực trung tâm của Hải Châu thời xưa, khi đó có nhiều quan lại nhà giàu cư ngụ, ngõ Đan Tỉnh gọn gàng bằng phẳng, hai bên rất nhiều đại trạch viện, những cây cổ thụ che kín cả ngõ.
Chu Văn Bân mặt mày đau khổ nói:



- Nếu cậu ngứa tay mà tôi kiên quyết ngăn cản, cậu tức mình đuổi việc tôi ngay tại chỗ thì sao?



- Điều này cũng đúng.



Trương Khác ủ rũ nói:



- Xem ra muốn bỏ thói quen xấu không thể dựa vào người khác được.



Trên đại hội đại biểu nhân dân, Vạn Dũng trúng tuyển làm phó thị trưởng, lúc đó Trương Khác đang trên đường tới Ái Đạt thì nhận được điện thoại của cha, Chu Phú Minh vừa mới mở cuộc họp thường ủy xác định công tác phân quản của Vạn Dung, đây là cục diện Trương Khác không muốn thấy nhất, không còn tâm tư tới Ái Đạt nữa, bảo Chu Văn Bân lái xe về nội thành, tới gần Tượng Sơn mới nghĩ giờ về thành phố thì làm được cái gì, nên xuống xe hít thở không khí.



Hứa Tư từ ghế sau đi xuống, thấy Trương Khác ôm đâu nhăn nhó, chẳng biết y đang đau đầu việc gì. Nhưng nhìn Trương khác nhăn mặt làm cô thích khó diễn tả thành lại, nhoẻn miệng cười.



- Tô Tân Đông muốn tới Huệ Sơn đàm phán công việc, tôi thấy anh đưa anh ta tới đó tốt hơn.



Trương Khác thấy thời tiết hôm nay tốt như vậy, không thể để tin tức xấu làm ảnh hưởng tới tâm tình, hiếm khi Hứa Tư cũng ở bên cạnh, liền kiếm cớ đuổi Chu Văn Bân đi.



Chu Văn Bân thấy phụ cận không có taxi đi qua, hỏi:



- Vậy cả hai trở về thế nào?



- Chuyện của Tô Tân Đông quan trọng hơn, anh đưa chúng tôi tới trạm xe buýt là được.



Đợi khi Chu Văn Bân đưa Trương Khác và Hứa Tư tới trạm xe buýt gần nhất lái xe rời đi, Trương Khác hậm hực oán trách:



- Tên tiểu tử này thật đáng ghét, ngày mai phải đuổi việc hắn, thế này hại chúng ta đi biết bao nhiêu đường đất? Thôi không về nữa, chúng ta đi leo núi.



Buổi chiều tiết trời ấm áp, ánh nắng chan hòa, đi leo núi đúng là hoạt động không tệ, nhưng Chu Văn Bân nhất định đưa bọn họ tới trạm xe buýt cách đó 1 km mới yên tâm rời đi.



- Cậu thật giống một bạo chúa.



Hứa Tư nhìn núi xanh rừng ngát đằng xa, không từ chối lời rủ rê của Trương Khác.



- Chẳng phải vì quan tâm tới chị sao? Chị đi giày cao gót, đi đường không thuận tiện.



Chỗ này đất lạ người thưa, Trương Khác thoải mái ngắm nhìn đôi mắt Hứa Tư, mỗi lầ nhìn sâu vào đó luôn đem lại cho Trương Khác trong đó chan chứa tình cảm.



- Tôi nói chuyện cậu lái xe kia, cậu đang lo lắng điều gì?