Quan Lộ Thương Đồ

Chương 238 : Thế lực

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Đường Học Khiêm há mồm, sững ra mất một lúc mới phát hiện mình vừa thất thần:



- Tỉnh trưởng Từ có biết không?



Phản ứng đầu tiên giống hệt của Trương Tri Hành.



- Ông nội Chỉ Đồng rất ủng hộ Trương Khác tham dự vận hành công ty.



Tạ Vãn Tình ở bên cạnh nói giúp.



Sắc mặt Đường Hoạc Khiêm chớp mắt khôi phục lại bình thường, chuyện này được Từ Học Bình cho phép vậy là chuyện nội bộ của Cẩm Hồ, tuy chức vụ của Trương Tri Hành hơi mẫn cảm, nhưng giải thích rõ ra cũng chẳng có gì to tát, nói đùa:



- Vậy mà không nhìn thấy cháu chi tiêu phung phí gì, bác thấy thế cũng tốt, sau này phàm là ăn uống có mặt cháu, đều cho cháu thanh toán là được, bớt chút kinh phí cho chính phủ.



- Chẳng lẽ chính phủ mời cháu làm việc, còn bắt cháu trả tiền cơm?



Trương Khác tròn mắt hỏi:



- Lại còn tỏ ra khó chịu à?



Trương Khác khẽ bợp tai con:



- Đây gọi là ăn của nhà giàu, ở đây chỉ có con và Vãn Tình có tiền.



- Vậy để tôi mời khách là được rồi.



Thấy Đường Học Khiêm, Trương Tri Hành chấp nhận chuyện Trương Khác tham gia kinh doanh, Tạ Vãn Tình thở thào, cười nói:



- Đừng, cô cứ để Tiểu Khác nó trả tiền, người ta không thể nói con hối lộ cha được...



Trương Tri Hành xua tay nói:



Đường Học Kiêm lắc đầu nói:



- Nhưng có một chuyện đáng tiếc, Vạn Dũng điều khỏi Hải Châu, thành phố có ghế trống, lần này vốn có thể đưa Tri Hành lên, nhưng hiện giờ chỉ e có chút khó khăn. Tôi thấy tiền đồ của Cẩm Hồ và Ái Đạt đều rất khả quan, Tri Hành, anh phải chuẩn bị sẵn sàng điều đi nơi khác....



Trương Tri Hành còn nói gì được:
- Chị đang quân huấn cơ mà, sao mẹ em kéo chị ra?



Lương Quân Nhu xuất thân gia đình quân nhân, nhưng tính cách quá hiền lành ít nói:



- Quân huấn cũng có nghỉ ngơi mà.



Trương Khác nhớ thời đại học mình tham gia quân huấn, chỉ được chính thức nghỉ một ngày hôm Trung Thu, còn lại không giả bệnh đừng mong thoát thân, quay sang hỏi Lương Quân:



- Anh thấy Hải Châu thế nào?



- Tạm được, nhưng có một số kẻ rất đáng ghét.



Lương Quân còn cao hơn Trương Khác, vai rộng, mắt sáng mày kiếm, trông rất có khí khái anh hùng, khi nói tới cảm quan với Hải Châu, mày cau lại có vẻ không thoải mái.



- Ai thế, ai làm anh ngứa mắt, để em xử hắn cho anh.



Trương Khác hỏi, Lương Quân và Tôn Lệ làm việc trong công ty của chú, kẻ nào mù mắt khiến họ ghét như thế.



- Bỏ qua đi, sau này em ngó lơ hắn là được...



Tôn Lệ khẽ giật góc áo Lương Quân, khuôn mặt xinh đẹp có chút ngượng ngùng.



- Thôi vậy, không nói nữa.



Lương Quân tức giận vung tay.



- Trương Dịch phải không?



Ánh mắt sắc bén của Trương Khác lướt qua Tôn Lệ, Tôn Lệ mặt mày thanh tú, mang vẻ đẹp đơn sơ tươi mát như bông hoa núi, ở thành phố rất hiếm thấy được một cô gái xinh đẹp như thế.



Thấy Trương Khác đoán ra phần nào, Lương Quân không giấu nữa, hừ một tiếng tức giận:



- Trương Khác, em nói với tên anh họ đó của em, hắn mà còn quấn lấy Tôn Lệ nữa thì đừng trách anh không khách khí.



Mấy ngày trước Trương Khác được nghe chú nói đang theo đuổi một nữ nhân viên nhà máy Quốc Quang, đó đã là bạn gái thứ tư của hắn ở thành phố rồi, nhưng không ngờ hắn dám giở trò này với cả người trong nhà, hắn muốn làm phản hay ức hiếp Lương Quân là người vùng ngoài tới?