Quan Lộ Thương Đồ

Chương 405 : Lo lắng năm sau

Ngày đăng: 00:08 22/04/20


Đẩy cửa vào quán cờ, lầu gác kết cấu bốn tầng gỗ của quán cờ sau khi đầu tư tu bổ, đã hoàn toàn khôi phục lại diện mạo giữa thời nhà Thanh, tầng một tầng hay dùng chơi cờ, tầng ba tầng bốn dùng triển lãm và dạy cờ.



Hứa Hồng Bá đang đứng bên một bàn xem người ta chơi cờ, tay cầm một ấm trà gỗ, vừa xem vừa uống. Nhờ có ông mà chuyện trồng rừng mới được tiến triển trình tự đều đặn, bận nửa năm trời hiện mới về Hải Châu nghỉ thời gian ngắn, so với trước trông ông gầy gò hơn, tóc mai hoa râ,, nhưng đôi mắt sáng khác thường, người khác nhìn một cái là biết một lão giả tu thân đạt tới cảnh giới đạo.



Thực ra tóc ông bạc là từ lâu rồi, cái thời làm thư ký cho Vạn Hướng Tiền.



Hứa Hồng Bá thấy Trương Khác dẫn đám Thiệu Chí Cương từ hậu viện đi vào, vẫy tay gọi:



- Rảnh rỗi tới tìm tôi đánh cờ hả?



- Cháu tới mời thầy uống rượu.



- Ờ vừa khéo tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu đấy.



Hứa Hồng Bá đã về mấy ngày rồi mà không chủ động liên lạc, Trương Khác chỉ nghĩ là chuyện không quan trọng, chẳng qua không tiện nói với đám Chu Du.



Lúc này trời còn chưa tới hẳn, người tới quán cờ chưa đông, dọn ra một gian phòng bố trí bàn ăn, chưa bày biện xong thì Tạ Vãn Tình tới.



Khi Tạ Vãn Tình vào, đám Thiệu Chí Cương thậm chí Trương Tri Phi đều đứng dậy đón cô, Hứa Hồng Bá gật đầu chào, Trương Khác đưa tay ra nhận lấy túi sách tay của cô, kéo chiếc ghế giữa y và Địch Đan Thanh:



- Chị Vãn Tình, đây là chỗ đặc biệt để lại cho chị.. Đây là chị Địch từ Tân Vu tới, đám lão Thiệu đều rất tán thưởng chị ấy.



Tạ Vãn Tình tay vịn vào ghế, nghiêng người nhìn Địch Đan Thanh, mỉm cười nói:



- Nghe kể về cô đã lâu, Trương Khác còn đợi vết thương trên mặt lành mới dám về Hải Châu, cho nên tôi kiên trì tối nay tới góp vui, mọi người chưa đợi lâu chứ?



Tay đặt lên vai Trương Khác ngồi xuống:



- Nghe nói Trương Khác ở Tân Vu gây ra nhiều phiền toái cho cô hả?



- Không có, không có, là chúng tôi gây phiền toái cho Khác thiếu gia mới đúng.



Địch Đan Thanh đứng dậy chào, đáp:



Đường Thanh gác cằm lên vai còn lại của Trương Khác hỏi:



- Chị Vãn Tình, bao giờ Chỉ Đồng về, em nhớ nó rồi.



- Mấy ngày nữa thôi, nhà trẻ đã học rồi, nói không thể ở lại nhà bà nội mãi, để chị xem ai rảnh tới tỉnh thành đón nói về.



Tạ Vãn Tình đưa tay chỉnh lại lọn tóc hơi rối trước trán, rồi mới quay sang nói với Địch Đan Thanh:



- Các cô đã an bài xong chỗ ở chưa, nhà tôi còn phòng, tối có thể ở đó.



Trương Khác đáp thay:



- Vốn em tính thế, nhưng nhà chú em để trống, em thấy Thanh Thanh hôm nay quá nửa cũng sẽ không về nhà.



- Đương nhiên, hiếm khi có cơ hội không cần về ngủ đúng giờ mà.



Đường Thanh đắc ý kéo tay Trần Phi Dung rủ rê:


Địch Đan Thanh vừa rồi đưa tay ra đẩy theo bản năng, vừa đưa tay ra liền ý thức được trúng kế của Trương Khác, vội rụt tay lại, cô có thói quen buổi tối không mặc áo lót, nhìn sang Tạ Vãn Tình, tựa hồ hai bầu ngực tựa hồ cũng không có gì trói buộc cả.



Cô vốn nghĩ Trương Khác buổi tối sẽ không qua đây, trong nhà toàn nữ nhân, nên tắm xong không mặc áo lót, ai ngờ giờ này Trương Khác còn tới, lại không tiện vào nhà mặc thêm áo lót, đành khoanh tay che chắn ngực.



Nhớ lại trước kia luồn lách trong thế giới nam nhân, luôn bị người ta lợi dụng đụng chạm, cô cũng chẳng cảm thấy tổn thất gì, vậy mà trước mặt Trương Khác lại cẩn thận giữ gìn, Địch Đan Thanh cảm thấy má hơi nong nóng.



- Hai chị đang nói gì đấy?



Trương Khác cúi người chống tay lên gối uống cà phê, hỏi.



- Tất nhiên tâm sự nỗi khổ của phụ nữ, em có quan tâm sao?



Tạ Vãn Tình lườm y một cái.



- Hì hì, nghe nỗi khổ của phụ nữ, sẽ thấy làm nam nhân thật tốt.



- Chỉ biết nói những lời thiếu suy nghĩ, mẹ em mà nghe thấy thế nào cũng cho em một trận.



Tạ Vãn Tình cướp lấy cốc cà phê trong tay Trương Khác, nói với Địch Đan Thanh:



- Tôi thì lại là người uống cà phê vào sẽ buồn ngủ, thật là lạ, hình như cà phê lại phản tác dụng với tôi ...



Khẽ nhấp một ngụm.



Sự thân mật giữa Trương Khác và Tạ Vãn Tình trong mắt người khác là rất bình thường, dù sao hai năm qua hai người luôn thân mật như thế, không ai thấy có thay đổi gì.



Địch Đan Thanh sống trong thế giới đầy nam quyền dục vọng nhiều năm, đã nhìn thấu bản chất nam nhân rồi, cũng quen coi tất cả nam nhân đều thành loại động vật giống nhau, cho nên ban đầu mới có thành kiến với Trương Khác, cho dù sau này xảy ra rất nhiều chuyện, tư duy cũ vẫn ảnh hưởng tới cái nhìn của cô với Trương Khác.



Nhìn Tạ Vãn Tình mặc dù khoác áo sơ mi, nhưng không cài cúc, mặc áo ngủ giống hệt mình, bên trong cũng không mặc gì, Trương Khác vừa rồi nhìn trộm ngực mình, nếu cũng nhìn Tạ Vãn Tình là rất bình thường, vậy mà cô ấy hình như không hề bận tâm chuyện đó.



Địch Đan Thanh tối nay tiếp xúc nhận ra Tạ Vãn Tình là người sống rất tao nhã, sao lại không để ý tới việc dùng chung cốc cà phê với Trương Khác, thông thường nữ nhân rất cẩn thận trong đồ dùng cá nhân, như vậy quan hệ hai người này phải thân mật tới trình độ vượt xa người ngoài nghĩ rồi.



Trương Khác nào biết trong đầu Địch Đan Thanh suy ra nhiều vấn đề như thế, thấy Tạ Vãn Tình uống hết cà phê của mình rồi, nhận lấy chiếc cốc rỗng:



- Em về đây, các chị cũng ngủ đi, với phụ nữ mà nói, giấc ngủ là điều quan trọng nhất.



- Thôi đi, làm như em hiểu phụ nữ lắm ấy, đi ngủ trước đi.



Tạ Vãn Tình cười vỗ lưng Trương khác.



Dịu dàng nhìn theo Trương Khác về nhà, Tạ Vãn Tình nói:



- Thằng nhóc đó con mắt không chịu yên phận, có điều cũng trách cô quá hấp dẫn, cả nữ nhân cũng muốn nhìn: Vì sao lại to lại căng như thế?



- Tôi thấy nó là gánh nặng, đứng lâu thấy đau lưng ...



Địch Đan Thanh bỏ tay ra, Trương Khác đi rồi không cần che ngực nữa, đưa tay chống eo vặn mình như lúc này mỏi lưng thật:



- Khác thiếu gia trước mặt giám đốc Tạ rất ngoan, mắt không nhìn lung tung chút nào, hại tôi giơ tay đến mỏi...