Quan Lộ Thương Đồ

Chương 406 : Mâu thuẫn nội bộ

Ngày đăng: 00:08 22/04/20


Tạ Vãn Tình mặt đỏ lên, may là dưới ánh trăng không thấy rõ, nghĩ Trương Khác trong mắt Địch Đan Thanh không thể là ngoan ngoãn được, cô ta lại cứ nói như thế, xem ra vừa rồi mình và Trương Khác quá tùy ý rồi, cười che giấu:



- Quên nói với cô, hai nhà chúng tôi qua lại rất tự nhiên, chuyện lau dọn bên đó cũng do giúp việc bên nhà tôi chiếu cố, buổi sáng còn phải giúp cậu ta làm thức ăn, ba mẹ cậu ấy không ở Hải Châu, nếu bỏ mặc cậu ấy một mình thế nào cũng be bét hết, cô nhìn thấy không nhẫn tâm đâu.



Địch Đan Thanh nhìn sang nhà Trương Khác, thấy đèn tầng hai vẫn còn sáng:



- Khác thiếu gia thường ngày vào giờ này chưa nghỉ ngơi sao?



- Tôi cũng luôn lạ vì sao cậu ấy luôn gánh lấy nhiều chuyện như vậy.



Tạ Vãn Tình xoay người qua, cánh tay chống lên lưng ghế mát lạnh, qua tán lá rậm rạp, nhìn chăm chú ô cửa sổ sáng đèn:



- Cậu ấy rất ít khi ngủ vào lúc này, có điều cũng có thể đang chơi game trên máy vi tính... Cậu ấy còn chuyên môn sai chuyên gia trong công ty Hán hóa một số game hay cậu ấy thích để chơi, nếu cô chơi qua sẽ thấy nó đáng hi sinh giấc ngủ.



Lúc này Trương Khác đi ra cửa sổ, trầm tư nhìn về mặt hồ, không biết y thảo luận gì với Hứa Hồng Bá mà lại có dáng vẻ lo lắng trùng trùng như thế.



~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~



Đứng cạnh lan can bên thao trường, nhìn mấy nhóm người đang đá bóng, đều là một bên ở trần, một bên mặc áo, dùng y phục chất đống thành cầu môn, Trương Khác năm xưa cũng thường đá bóng cho tới mướt mồ hồi, sau đó lao vào lòng hồ mát lạnh, phiền não liền tạm thời gạt bỏ qua một bên.



- Đang giận à?



Đường Thanh vịn tay cằm lên hàng rào, ngửa đầu nhìn Trương Khác ngồi trên hàng rào.



- Đâu có.



- Sao nửa ngày trời không nói gì, còn tưởng bạn giận thật.



Đường Thanh cười duyên nói:



- Thầy Vương Kiến Lâm nói cũng không sai mà.



- Mình bảo không mà, bạn còn chọc vào chỗ đau của mình.



Trương Khác đưa tay ra kẹp mũi Đường Thanh, lần này đi thi hoàn toàn không có thời gian ôn tập, kết quả khỏi nói cũng biết, lên năm thứ ba giáo viên số học cũ hè vừa rồi sinh con xin nghĩ, giáo viên thay thế cực kỳ ngứa mắt với tác phong hoàn khố của Trương Khác, Đỗ Phi, hôm nay mượn cớ trả bài thi giễu cợt Trương Khác vài câu.



Khóa tốt nghiệp có thi tháng, sau khi thi tháng sẽ tiến hành xếp hạng toàn khoa, để đốc thúc học sinh chăm chỉ học tập, Trương Khác làm sao có thời gian lần nào cũng ôn tập nghiêm túc.



Trương Khác bóp mũi Đường Thanh, dắt cô đứng giữa hai chân mình:



- Ngồi lên đây được không?



- Không ngồi.



Đường Thanh lắc đầu, đặt tay lên chân Trương Khác, vừa rồi dựa vào hàng rào, lúc này rất lười biếng gối đầu lên đủi Trương Khác:



- Mình chẳng thèm.



Nhìn thấy có một trận gió thổi tới, cô đưa tay che váy sau, giấu mặt vào lòng Trương Khác.



Trương Khác không kịp né, bị bụi sộc vào mặt, đang định kêu ca thì phát hiện ra tư thế của mình và Đường Thanh rất ám muội.



- Nghĩ gì thế hả?



Đường Thanh cảm giác đè lên thứ kia, giật mình nhảy vội ra, thấy trên đường chạy một cô gái bị gió thổi tốc váy lên, lộ ra bắp đùi trắng nõn, cười mắng Trương Khác:



- Sao bạn háo sắc thế? Không cho nhìn.



Đưa tay ra che lấy mắt y.



- Bạn coi mình là hạng người gì thế? Mình đâu có nhìn cô ấy.



Trương Khác nói ra chiều oan ức lắm:



- Ngực bạn ép vào đây, mặt lại đặt ở đó, bạn nghĩ xem mình không có phản ứng được không?



- Phì, vẫn háo sắc.



Đương Thanh chun mũi lại.



Dưới ánh trời chiều, đôi mắt trong vắt của Đường Thanh như có ánh lửa, làn da hồng hào, mái tóc như ánh lên sắc màu hung, khuôn mặt xinh đẹp như tinh linh, chỉ thiếu mỗi đôi tai nhọn.



Trương Khác khẽ đưa tay ra nắm tai Đường Thanh, kéo cô tới, Đường Thanh đã phát hiện ra rồi, làm gì chịu dùng ngực áp vào thứ đó nữa? Quay lưng đi, dựa vào người Trương Khác, cách mấy lớp vải, cảm giác có hơi âm ấm truyền lại, để Trương Khác dùng tay vuốt ve gò má láng mịnh của mình, nheo mắt nhìn ánh tà dương, gò má nóng lên.



- Bạn nói Phi Dung vào lễ quốc khách có về không?



Đường Thanh thích nói chuyện nhìn mặt Trương Khác, quay lại hỏi:



- Mấy ngày trước Phi Dung nói quân huấn kết thúc phải diễn tập, mình nghĩ chắc là không dùng cho quốc khánh đâu nhỉ?



Trương Khác thích Đường Thanh xoay đi xoay lại như thế này:



- Mình không biết, gần đây bạn không liên hệ với cô ấy.



- Mẹ mình suốt này ép mình học, gọi điện cũng có giờ giấc, giờ đó điện thoại ký túc xá bạn ấy bận nhất, mình liên lạc mấy lần không được... Bạn nói xem Phi Dung ở ĐH Đông Hải nhất định vô cùng được hoan nghênh, đúng không?



- Có lẽ thế.


-...



Tiêu Dật Quần vừa định nói gì đó nhưng bị Lưu Minh Huy nghiêm khắc trừng mắt một cái, mới nghĩ lời tán gẫu thường ngày làm sao đủ để nói ra được? Nhưng muốn thu hồi câu đó không kịp nữa.



- Nói ngay, cái gì mà khu nam với khu bắc, lần đầu tiên tôi nghe thấy kiểu phân chia này, nói, anh có chứng cứ gì nói phòng tài vụ chỉ gây khó cho nhân viên khu nam? Anh biết ai ở khu bắc có hóa đơn vi phạm quy chế được phê duyệt.



Trương Khác đấm mạnh bàn:



- Nói ra, tôi cho hắn xéo ngay khỏi công ty.



Chu Du trước khi chuyển sang Tân Quang tiến cử Dương Vân thay thế vị trí của mình, xét tới khả năng Lưu Minh Huy có thể sẽ không hài lòng, nên chỉ để Dương Vân làm tổng giám phòng thị trường, chưa thăng lên phó tổng giám đốc.



Trương Khác còn gọi cả Lưu Minh Huy, Dương Vân tới nói chuyện, để Lưu Minh Huy phụ trách ba thị trường lớn Hoa Nam, Tây Nam, Hoa Trung, làm như thế có ý vỗ về hắn, không ngờ phòng thị trường lại sinh ra chia rẽ công khai như thế.



Trương Khác thấy Tiêu Dật Quần không dám nói, im lặng một lúc, nhìn xung quanh:



- Công ty từ khi nào chia tách ra khu nam khu bắc rồi? Vì sao có hành động lớn như thế tôi không biết? Có ai nói cho tôi biết nguyên nhân không?



So với lúc y nổi cơn thịnh nộ, giọng nói bình tĩnh lúc này càng khiến không ai dám trả lời:



- Ở đây rất nhiều người đều là tinh anh làm thị trường, đều cho rằng đây là thời đại marketinh là vua, có marketing là có thị trường, thương hiệu cầm tiền ra ném là có, tùy tiện tìm nhà máy nào đó dán biển vào sản xuất ra sản phẩm là kiếm được một đống tiền. Trừ các người ra, những người khác không có cống hiến gì với công ty, như giám đốc Tôn, nhớ vào thành tích của các người, các người có quyền quát thét với người khác.



Trương Khác dừng lại một lúc, trong đầu đám chủ quản kia có phục hay không y không biết, y cười lạnh:



- Các vị đều có đầu óc thông minh, đạo lý gì không cần tôi phải nói, tôi có thể nói rõ ràng, phòng thị trường rất quan trọng, nhưng trong mắt tôi, các phòng ban khác kém hơn chút nào, ai suy nghĩ nắm được kênh marketing là nắm được mạch máu công ty, tôi tuyệt đối không giữ lại.



Dứt lời quay sang bảo Đinh Hòe:



- Chúng ta đi, để bọn họ tự kiểm điểm lại.



~~~~~o0o~~~~~~~~~~



- Khác thiếu gia, đi đâu đây?



Đinh Hòe theo Trương Khác lên xe, tới tận lúc này hắn mới dám lên tiếng.



- Cứ lên xe rồi hẵng nói.



Trương Khác bảo Phó Tuấn:



- Tới quán cá Tiểu Giang, hôm nay tôi phải kiên nhẫn ăn cá, nếu không xương hóc cổ họng mất.



- Có một số chuyện lão Tô cũng khó xử.



Đinh Hòe thấy Trương Khác còn có tâm tình nói đùa lạnh ngắt như thế, thở dài nói:



- Vấn đề không lớn, lão Tô quyết định áp xuống không nói với cậu, tôi cũng nghĩ như thế.



- Có người là có đấu tranh.



Trương Khác chép miệng:



- Trong công ty tất nhiên cũng có chính trị công ty.



- Khác thiếu gia biết cả rồi?



- Ầm ĩ tới mức thế này rồi tôi còn không biết hay sao?



Trước kia thành lập Ái Đạt, Trương Khác mượn Lưu Minh Huy, Tương Vi sang giúp mình, còn do Lưu Minh Huy kéo Tô Tân Đông, Đinh Hòe từ Vạn Yến sang.



Cùng với sự phát triển của Ái Đạt, địa vị mỗi người trong công ty phát sinh chênh lệch, năng lực của Lưu Minh Huy không đủ đảm đương một mặt, năm ngoái tới Quảng Châu hắn đã gây chuyện một lần, chắc lần này Dương Vân thay Chu Du, lòng càng ý kiến.



Tô Tân Đông tuy là tổng giám đốc, nhưng đối với đám Lưu Minh Huy, Tương Vi, Chu Nhất Bình, Dương Vân, bốn người đầu tiên đi theo Trương Khác không thể quản thúc được, Trương Khác hôm nay trấn áp phòng thị trường trước, cho bọn họ tự kiểm điểm, sau đó tìm cơ hội vỗ về Lưu Minh Huy, nếu hắn không cam tâm ở dưới Dương Vân, chuyển sang làm trợ lý cho Chu Du, dù thế nào cũng không thể để phòng thị trường phân chia làm hai thế lực.



Trương Khác và Đinh Hòe đi ăn cá, tới chừng tám giờ Đinh Hòe nhận được điện thoại của Tô Tân Đông, bịt ống nghe nói:



- Bọn họ họp xong rồi, lão Tô hỏi tôi có đi cùng Khác thiếu gia không?



- Bảo bọn họ tới đây.



Trương Khác mở cửa phòng bao gọi chủ quán mang thực đơn vào.



Một lúc sau Tô Tân Đông và Dương Vân tới, Tô Tân Đông thở dài:



- Công ty vốn có kế hoạch làm bữa liên hoan, họp xong thấy mọi người không có tâm tình, liền bảo họ về cả, tôi và Dương Vân tới kiểm điểm với Khác thiếu gia.



- Cứ làm mấy miếng cơm lót dạ đã.



Trương Khác thấy Lưu Minh Huy không tới, hai người này cũng không nói xấu hắn, nói:



- Phòng thị trường thành ra thế này, hai anh đương nhiên có trách nhiệm, nhưng tôi cũng suy nghĩ không chu toàn. Hiện nhìn ra vẫn còn chưa muộn, năm sau tình hình thị trường sẽ rất phức tạp, không thể trì hoãn tới lúc đó mới xử lý.



Tô Tân Đông và mấy miếng cơm vào miệng, họp tới tận bây giờ đúng là hơi đói rồi, ăn vội tới mức tí nữa cắn phải lưỡi:



- Khi họp tôi nghe họ than phiền một chút hoàn cảnh bên ngoài, trong nội bộ công ty cũng có vấn đề.



Tuy thành công của Ái Đạt là nhờ sách lược của Trương Khác, nhưng trong hoàn cảnh thời đại nhân viên phòng thị trường kiêu ngạo là điều khó tránh khỏi, các phòng ban khác cũng hết sức đề cao tầm quan trọng của phòng thị trường trong toàn cục công ty.