Quan Lộ Thương Đồ
Chương 418 : Phải làm tốt
Ngày đăng: 00:08 22/04/20
Lý Nghị Hoa cả đên trằn trọc ngủ không ngon, tới trời tờ mờ sáng mới thiếp đi được một lúc, cảm thấy nhức mắt liền hé mắt ra, rèm cửa đã kéo lên, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt, xem đồng hồ đã hơn 8 giờ.
Hắn vội vàng mặc quần áo, bên ngoài rất yên tĩnh, con cái đều đi học cả, hắn đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy vợ đang ngồi trên ghế sô pha cũ kỹ ở phòng khách:
- Mấy giờ rồi, sao em không gọi anh? Anh đi làm muộn rồi đấy.
- Anh đi làm muôn có ai quản à?
Vợ hắn nghi hoặc hỏi:
- Đêm qua anh vật đi vật lại trên giường, có phải nhớ còn hồ ly tinh nào không?
- Con hồ ly tinh nào lại bằng vợ anh được?
Lý Nghị Hoa nói lời trái lòng, thầm nghĩ không biết đoạn đối thoại với Trương Khác ở đại sảnh truyền tới tai Triệu Thạch chưa, trong lòng có chút thấp thỏm, ăn vội bữa sáng đã lạnh ngắt, dắt xe khỏi tiểu viện.
Nhà hắn rất chật, sau khi con trai con gái lớn rồi, dựng thêm một gian nhà trong sân, cả nhà bốn người miễn cưỡng đủ chỗ ở.
Lý Nghị Hoa cả buổi sáng ở lý trong văn phòng không đi đâu, định gọi điện cho Hứa Thụy Bình, mặc dù hôm qua nghe nói Trương Khác còn là học sinh, hắn vứt danh thiếp đi, nhưng số điện thoại thì hắn nhớ kỹ rồi, người làm kinh tế, mấy con số đó, liếc qua một hai lần dù vài ngày cũng không quên.
Lý Nghị Hoa cảm giác cả buổi sáng bị đôi mắt thâm thúy kia theo dõi, cũng do dự cả buổi sáng không gọi điện, tới tận khi Tô Triêu Đông gọi hắn đi ăn cơm mới nói:
- Anh đi trước đi, tôi còn vài việc...
Nhìn người khác trong văn phòng đã đi hết hắn mới nhấc điện thoại đi...
Đóng máy! Sao di động của Hứa Thụy Bình lại tắt máy, chẳng lẽ trí nhớ mình luôn tự tin lại có vấn đề.
Mặc dù có thể tra được số máy bàn của văn phòng chính phủ, nhưng chuyện không đáng tin lắm này gọi di động thì ổn hơn, hắn chạy lên hành lang tầng ba, cái thùng rác mấy ngày trời chẳng ai thèm ngó tới hôm nay lại được đổ sạch sẽ.
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Văn phòng của Đường Học Khiêm rất đơn giản, trừ giá sách ra chỉ có hai bồn trúc ở góc phòng.
Thấy Cảnh Kiến Trung mang tài liệu tới Trương Khác vẫn ung dung ngồi đối diện với Đường Học Khiêm, Hứa Thụy Bình giữ đúng bổn phận đứng dậy nhận tài liệu.
Đường Học Khiêm không có thiện cảm với đám người văn phòng chính phủ, chưa đuổi hết đám người đó đi đã là nhẫn nhịn lắm rồi, ông ta điều Cảnh Kiến Trung từ cục giáo dục tới làm thư ký trưởng cho mình, từ cục trưởng cục giáo dục điều sang vị trí này nhìn có vẻ ngang cấp, nhưng với người có ý gây dựng sĩ đồ, lại là tiến một bước quan trọng.
- Tiểu Hứa, di động của cậu đóng máy à?
Cảnh Kiến Trung hỏi:
- À.
Đường Học Khiêm ngẩng đầu lên:
- Tôi bảo cậu ta đóng máy đấy.
Cảnh Kiến Trung chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, hắn mặc dù là cấp trên của Hứa Thụy Bình, nhưng Hứa Thụy Bình được Đường Học Khiêm đích thân chọn vào chính phủ công tác, hắn dám vì sai sót nhỏ mà lên mặt với Hứa Thụy Bình sao?
Nghe Đường Học Khiêm nói thế, thầm nghĩ có lẽ có nguyên nhân khác, rõ ràng Hứa Thụy Bình ở trong văn phòng, nhưng lại nói với người khác là đi rồi, mấy phó thị trưởng cũng không tìm được.
- Khác thiếu gia.
Nghe tiếng người gọi, Trương Khác quay lại thấy Lý Kiến Hoa dập điều thuốc vào cây ngô đồng, hỏi hắn:
- Đợi tôi hả?
- Vâng tôi phải xác nhận chuyện hai ngày qua không phải là giấc mơ.
Thấy Trương Khác hơi cau mày, Lý Nghị Hoa ngượng ngập nhặt mẩu thuốc lá lên cho vào thùng rác gần đó.
- Tôi cũng có cảm giác cuộc đời như một giấc mơ.
Trương Khác đùa:
- Nhưng chưa ngốc tới mức tát mình thật mạnh để tỉnh lại.
- Tôi thì đúng là tự tát mình hai cái.
Lý Nghị Hoa cười tự trào:
- Ở bãi đỗ xe không thấy xe của Khác thiếu gia đâu, nên tôi ngồi đây đợi... Có vài vấn đề muốn thỉnh giáo Khác thiếu gia...
- Vì sao lại là tôi, vì sao lại là anh phải không?
Trương Khác hỏi một câu có vẻ rất khó hiểu song Lý Nghị Hoa lại gật đầu nghiêm túc.
- Cẩm Hồ cũng có ý định tham dự vào ngân hàng thương nghiệp, trùng hợp tôi lại là ông chủ của Cẩm Hồ, nói ra nghe có vẻ khó tin, cho nên không cần thiết tôi chẳng muốn nói ra làm gì.
Trương khác giải thích:
- Chuyện ở các quỹ tín dụng quá phiền phức, tôi không phải là người kiên nhẫn lắm, cho nên cần một thanh đao sắc bén, những điều anh vừa trình bày là nguyên nhân khiến anh thất bại trong thời gian ngắn ngủi nhậm chức ở quỹ tín dụng Thành Đông, trong nội bộ hệ thống quỹ tín dụng người ta coi anh là một kẻ ảo tưởng không biết thực tế, trùng hợp lần nữa, suy nghĩ của tôi cũng không giống người khác.
Lý Nghị Hoa há hốc mồm, có lẽ đủ nhét cả nắm đấm của hắn vào, một lúc sau mới nói:
- Hồi đó tôi đem suy nghĩ của mình ra khai đao với quỹ tín dụng Thành Đông, chỉ được hai tháng bị người ta cấp cho tội danh "làm càn" đá về nơi này.
- Người trong nước có thói quen tuần tự nhi tiến.
Chẳng biết Lý Nghị Hoa trình độ thích ứng nhanh hay là khó tiêu hóa mà không thắc mắc lời nào về việc Trương Khác và Cẩm Hồ, Trương Khác cũng chẳng muốn thừa lời vào việc đó, nói:
- Tạm thời đưa anh tổ trù bị nhưng tôi không hi vọng anh chung sống hòa bình với bọn họ đâu đấy. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Chủ nhiệm Triệu của chúng tôi cũng ở trong tổ trù bị mà.
Lý Nghị Hoa cười tự trào:
- Sao có thể chung sống hòa bình được?
Triệu Thạch mà biết chuyện, không nổi khùng mới lạ, lúc này không cần cố kỵ hắn nữa.