Quan Lộ Thương Đồ
Chương 419 : Trong rừng trúc
Ngày đăng: 00:08 22/04/20
- Đừng đứng mãi đây nói chuyện, tới Tượng Sơn đi.
Trương Khác đã gọi điện bảo Phó Tuấn tới đón, trong thời gian đợi xe, đêm vài suy nghĩ nói với hắn:
- Nhận thức của anh về Hải Châu sâu hơn một thằng nhóc như tôi, những kẻ kia và những xí nghiệp tiềm lực phát triển hẳn anh cũng tiếp xúc nhiều hơn tôi, tôi hi vọng ngân hàng thương nghiệp sau khi được thành lập sẽ là hậu thuẫn cho sự phát triển của Hải Châu, tôi và hai doanh nghiệp tham gia cổ đông đã hứa không huy động vốn từ ngân hàng, tất nhiên không hi vọng nhìn thấy ngân hàng trở thành công cụ lợi ích trong tay nhóm nhỏ nào đó.
Lý Nghị Hoa hiểu ý y, Trương Khác có năng lực đưa hắn lên ghế giám đốc ngân hàng, nhưng hắn phải chấp hành sách lược tài chính của Trương Khác.
Lý Nghị Hoa thắc mắc:
- Cẩm Hồ nếu như không cần huy động vốn từ ngân hàng vậy tại sao lại nhiệt tình với việc này như thế?
- Sức ảnh hưởng rộng hơn, có nghĩa là quyền lực lớn hơn.
Trương Khác cười:
- Có phải tôi là người rất có dã tâm không?
- Có lẽ lời này trong miệng một trung niên 40 tuổi nói ra càng dễ khiến người ta tiếp nhận hơn.
Lý Nghị Hoa không che giấu, hắn 36 tuổi, trong lòng mặc dù chấn động, nhưng nghe Trương Khác nói vậy càng khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của y, lúc này hắn càng sốt ruột được vén màn chân tướng trong một mớ tin đồn không hay về Trương Khác.
Phó Tuấn lái xe tới, Trương Khác nới với Lý Nghị Hoa:
- Đi gặp một khách hàng lớn của ngân hàng sau này.
Tạ Vãn Tình hiện đem toàn bộ tinh lực đặt trên trường học và vườn bách thảo, nói cách khác hoạt động của Hải Dụ đa phần hạn chế ở Hải Châu, đem tài chính thành tiền gửi vào ngân hàng, sẽ không vì tính hạn chế vùng miền của nó mà bị ảnh hưởng.
Trong khi đó hoạt động kinh tế của Ái Đạt, Tân Quang chủ yếu nằm ngoài Hải Châu, không thể đem tài chính gửi ngân hàng thành phố thời gian dài.
Trừ Hải Dụ ra thì công ty của đám Thịnh Thanh đều không có kế hạch phát triển ra bên ngoài với quy mô lớn, thành khách hàng quan trọng của ngân hàng.
Trương Khác đã định đưa Lý Nghị Hoa lên làm giám đốc ngân hàng, tất nhiên phải nắm đủ chắc.
Sau khi nhập thu, cảnh chiều dưới vách phía nam Tượng Sơn trở thành đậm chất thơ, cây phong lá đỏ hai bên đường, tầng lá dầy phủ kín mặt đất, gió mát từ sông thổi vào, tất cả làm người ta cảm thấy như bước vào vùng đất hoàn toàn khác.
Lý Nghị Hoa lần đầu tiền được nhìn thấy một vườn bách thảo quy mô tinh xảo như thế, trong quy hoạch vườn bách thảo còn kéo dài tới phía nam đường Công Nông, hiện vẫn chưa dùng hết hai trăm mẫu.
Tạ Vãn Tình cũng hết hồn tay cứng đờ trên hông Trương Khác, không dám có thêm một hành động nào nữa, một lúc sau không thấy xung quanh có động tĩnh gì, trừng mắt lên nhìn y, tay nhéo bên hông uy hiếp.
Trương Khác không dám dùng sức mạnh nữa, đau khổ khẩn cầu:
- Chị, chiều em lần này đi …
Tạ Vãn Tình trông dáng vẻ y như thế mím môi cười rất đắc ý, tay bất giác lỏng ra, Trương Khác nhân cô hội cúi xuống, mục tiêu lần này là dáy tai Tạ Vãn Tình, y biết đó là nơi đặc biệt mẫn cảm của cô, mỗi lần cô từ chối Trương Khác luôn tấn công vào đó, chưa bao giờ thất bại.
Nhưng hiển nhiên Tạ Vãn Tình hiểu điểm yếu cơ thể mình không kém Trương Khác, phát hiện ý định của y, dùng hết sức đẩy Trương Khác ra ngồi lên người y, chớp mắt giọng trở nên êm ái rung động lòng người:
- Muốn tới vậy sao?
Trương Khác gật đầu không do dự.
Tạ Vãn Tình liềm môi hồng, ánh mắt lả lơi:
- Muốn tới mức nào?
- Rất, rất muốn …
- Vậy thì được …
Giọng Tạ Vãn Tình tưởng chừng có thể làm tan chảy sắt thép, cô từ từ đưa tay lên cởi nút áo cổ trên cùng, Trương Khác tức thì lưỡi khô cổ cháy, y thế nào cũng không nghĩ tới Tạ Vãn Tình đột nhiên có hành động này, chiếc áo cổ thứ hai mở ra, một khe ngực sâu hun hút xuất hiện, Trương Khác cảm thấy huyết địch toàn thân sôi trào, chỗ nào đó trên thân thẻ phồng lên như muốn bung ra, dưới chiếc áo sơ mi kín đáo đoan trang của Tạ Vãn Tình là áo lót màu đỏ cực kỳ gợi tình…
Trương Khác đang chờ đợi Tạ Vãn Tình mở thêm một cái cúc nữa, thì cô đưa bàn tay vuốt nhẹ lên chỗ phồng lên của y, cười nhỏ khúc khích, kéo khóa xuống, móc nó ra ngoài, hé cặp môi gợi cảm ngậm lấy thứ nóng rẫy đó.
- A..
Trương Khác không kìm được tiếng rên, sự nhiệt tình nóng bỏng của Tạ Vãn Tình làm y không ít lần bất ngờ, ngỡ như một giấc mơ, song khoái cảm kia cực kỳ chân thật, toàn thân choáng váng trong ngây ngất, hai mắt nhắm lại hưởng thụ.
Chiếc lưỡi vừa mềm vừa ướt đó làm Trương Khác muốn phát điên, y mở choàng mắt, muốn đẩy Tạ Vãn Tình xuống phát tiết dục vọng sắp thiêu đốt mình thành than.
Nhưng đúng lúc Trương Khác mở mắt bật dậy thì Tạ Vãn Tình cũng nhảy lùi ra đằng sau, vừa cài cúc áo vừa nói:
- Cho em một bài học xem sau này dám bắt nạt chị không?
Nói xong chạy mất, để lại bóng lưng tuyệt đẹp cùng tiếng cười khúc khích, và một kẻ tồi nghiệp bị dục vọng dày vò