Quan Lộ Thương Đồ

Chương 422 : Tương lai của Vân Trì

Ngày đăng: 00:08 22/04/20


- Nếu nói tới giá Tiêu Vương lần này tới bao nhiêu...



Tần Sương Hoa giữ nụ cười ôn hòa:



- Nên hỏi hai người trong chiếc xe kia, Ái Đạt chắc tiếp tục chiếm lấy Tiêu Vương năm sau.



Trương Khác không biết trong đầu Tần Sương Hoa nghĩ gì, vì trên mặt ông ta luôn giữ nụ cười thân thiết, có điều con mắt y chưa sắc bén như Hứa Hồng Bá đề nhìn thấu được người khác, nhưng ít nhiều đoán ra được:



- Dự toán của Ái Đạt giành Tiêu Vương là gần 300 triệu.



- Ha ha ha, gần bằng nửa thu nhập tài chính của Tân Vu rồi...



Tân Sương Hoa vừa cười được mấy tiếng thì nụ cười cứng lại, còn hơn mười ngày nữa là cạnh tranh Tiêu Vương rồi, con số này đáng lẽ phải được Ái Đạt coi là bí mật cấp cao nhất, Trương Khác ba hoa sao? Không thể vì hai người phụ trách của Ái Đạt bên kia, chẳng lẽ phó thị trưởng Trương có quan hệ không thể nói với người ngoài.



Khổng Trường Hà thầm nghĩ giá Tiêu Vương không đến cái giá này, cũng không khác bao nhiêu, trong lòng cũng có nghi vấn tương tự Tần Sương Hoa.



Trương Khác thản nhiên nói:



- Năm ngoái là thời cơ tốt nhất cho Tần Trì đoạt Tiêu Vương, tôi bảo Ái Đạt ra mặt chặn Tiêu Vương lại, thật xấu hổ, lúc đó tôi lập công ty mang ý ngoài học tập chỉ chơi bời một chút, không ngờ chơi quá lớn không thể thu tay lại được nữa.



Trương Khác nói như vậy là quá rõ ràng rồi, vẻ chấn động của Tần Sương Hoa, Khổng Trường Hà ghi rõ trên mặt.



Khổng Trường Hà bất ngờ hỏi:



- Nghe nói Ái Đạt năm nay doanh thu tới 4 tỷ, con số này giới truyền thông có thổi phồng lên không?



Đht TW muốn tạo thế cho Tiêu Vương năm nay, thổi phổi Ái Đạt là chuyện thường.
Tới khuya Trương Khác vẫn còn cùng Khổng Trường Hà, Tần Sương Hoa say sưa thảo luận tình hình thị trường rượu trong nước, máy đã mở Trương Khác không keo kiệt chia sẻ chi thức marketing vượt tầm trong nước khi ấy.



Thực cũng chẳng phải là có gì cao siêu, các bậc thầy marketing Âu Mỹ đều viết sách cả rồi, nhưng trong quá trình tiếp thu hòa nhập vào thị trường trong nước, doanh nghiệp trong nước phải trả giá thảm khốc, dần dần sau năm 2000 mới thực sự hoàn thiện, tổng kết ra kiến thức phù hợp với thực tế trong nước.



Câu chuyện kéo dài tới tận rạng sáng hơn sau mới tan, hôm sau lại tiếp tục thảo luận sách lược mở rộng thị trường rượu.



Trương Khác ngày mai phải lên máy bay đi Hong Kong, nên tính ngay trong đêm rời Tân Vu, Lương Cách Trân không yên tâm cho con đi xe ban đêm, dứt khoát bắt ngồi tàu thủy tới tỉnh thành. Tối tàu thủy xuất phát, thuận theo dòng nước, rạng sáng hôm sau có thể tới được tỉnh thành, như thế Dương Vân và Lưu Minh Huy có thể tiếp tục đồng hành, cứ theo tàu thủy về thẳng Hải Châu là được.



Là hành khách của khoang đặc biệt, bốn người Trương Khác lên tàu trước những người khác, ở Tân Vu chẳng có du thuyền xa hoa, phòng đặc biệt chỉ bằng với phòng khách của khách sạn bình thường thôi, có điều có nhà vệ sinh phòng tắm, Trương Khác rất hài lòng.



Lúc đi cũng không đặc biệt thông báo cho Địch Đan Thanh, Trương Khác bảo Phó Tuấn đặt hành lý xuống, vừa lấy chiếc Pocket PC hết sức tiên tiến thời bấy giờ, nhưng làm y cực bực mình vì trừ đọc văn bản, nghe nhạc, thi thoảng chơi dò mình ra chẳng làm được trò gì, di động vang lên, Phó Tuấn tế nhị lui ra ngoài.



Là điện thoại của Địch Đan Thanh:



- Đi sao không nói một tiếng, tôi còn định mời cậu ăn tối đó.



Lợi dụng ngôn ngữ bắn ra chút ám thị kéo gần khoảng cách hai bên, tựa hồ là sở trường riêng của nữ giới.



Nhớ tới dung nhan diễm lệ gợi tình của Địch Đan Thanh, Trương Khác cười khẽ:



- Quyết định đột xuất thôi, nếu không đi tàu tôi cũng định mời chị ăn tối rồi mới lái xe rời Tân Vu đấy.



- Thật sao?



Giọng của Địch Đan Thanh bên kia hớn hở như cô gái nhỏ.