Quan Lộ Thương Đồ
Chương 461 : Phanh xe mạnh quá
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
- Chân anh đã sưng to thế này rồi mà vẫn còn vờ như không có gì à?
Trần Tĩnh thắc mắc:
- Ài...
Trương Khác thở dài rất đau khổ:
- Tôi nói với cô phanh xa mạnh quá bị trẹo chân, cô thiếu chút nữa phì cười, chỉ thiếu điều viết ba chữ "sao có thể?" trên trán, tôi mặt mũi nào cho người khác biết?
- Rõ ràng vậy á?
- Có thể nhìn ra được.
Trương Khác nghiêm nghị gật đầu.
- Không phải là tôi không tin, chỉ là hơi khó tin...
Trần Tĩnh nói tới đó không nhịn được cười:
- Sao có thể phanh xe tới trẹo chân được nhỉ?
Thấy Trương Khác xụ mặt quay đầu đi, tưởng làm bị thương trái tim của thiếu niên ngây thơ, áy náy nói:
- Xin lỗi tôi không cố ý cười anh đâu...
Nhưng thành ý rõ ràng không đủ, cảm thấy y quá xui xẻo, chẳng trách y không muốn để người khác biết, nỗ lực tập trung vào chuyện lái xe, khỏi cười ra tiếng.
- Cô muốn cười thì cứ cười đi, không phải nhịn khổ sở thế đâu, tôi cũng thấy mình quá xui xẻo mà.
Trương Khác nở nụ cười ngây thơ vô hại, làm Trần Tĩnh càng cảm thấy áy náy, cô vốn định đưa Trương Khác tới bệnh viện rồi quay về ngủ, thế này không tiện bỏ Trương Khác lại một mình rồi.
Dìu Trương Khác vào phòng khám bệnh, giúp y đi lấy số, khám bệnh, chụp phim mất hai tiếng liền, kết quả là bị rạn xương, phải bó bột nghỉ hai tháng mới được.
- Bị trẹo chân thôi mà, mọi người bận rộn tới thăm tôi ghi nhớ trong lòng rồi...
Thấy Diệp Kiến Bân cười rất quỷ dị thì trợn mắt lên:
- Anh Diệp, làm ơn che giấu nụ cười hả hê của anh tốt một chút được không?
Diệp Kiến Bân chỉ Tạ Vãn Tình:
- Giám đốc Tạ cũng cười giống tôi mà.
Trương Khác không thể nói mình phanh xe bị trẹo chân, càng không thể nói nhảy tường bị trẹo chân, cùng Phó Tuấn sống chết nói đi đường không cẩn thận bị trẹo chân, hơn nữa còn đi cùng Phó Tuấn.
Trương Khác hôm qua nói chuyện với Hứa Tư có bảo ở bên Trần Tĩnh, khi đó Diệp Kiến Bân, Tôn Tĩnh Hương đều ở bên cạnh nghe thấy, đương nhiên coi thực tế Trương Khác đi với Trần Tĩnh bị trẹo chân, chỉ lấy Phó Tuấn ra để che giấu, cho nên tất nhiên cười rất quỷ dị, không ai thương hại y cả.
Hứa Tư hiểu nguyên nhân chân chính là gì, nhưng lúc này không tiện tới thăm Trương Khác.
Tạ Vãn Tình biết Trương Khác chiều qua ở cùng Hứa Tư, khi ấy cô chưa biết Trương Khác gặp được Trần Tĩnh, liền gọi điện thẳng cho Hứa Tư hỏi chuyện gì, Hứa Tư ấp a ấp úng bị Tạ Vãn Tình dụ khai sạch, nên nụ cười của cô càng quỷ dị.
Tất nhiên cũng có người bị lời ma quỷ của Trương Khác lừa, Cố Kiến Bình là một trong số đó, Trương Khác vốn không định để cho cha mẹ biết, nhưng người bắn tín không phải chỉ có Cố Kiến Bình, Trương Tri Phi cũng gọi điện tới Tân Vu rồi.
Băng bó xong, chân không đau nữa, Trương Khác không còn thấy đây là chuyện xui xẻo, lòng còn mừng thầm, có thể nhân cơ hội này đùn đẩy những chuyện phiền toái, ở nhà yên tĩnh tu thân dưỡng tĩnh, thế là cho bản thân một kỳ nghỉ phép dài luôn.
Nhưng chỉ yên tĩnh hưởng thụ được một buổi sáng, đến trưa Tạ Vãn Tình và Trương Đình tới, thấy Trương Khác đem xem Mãnh Long Quá Giang của Trịnh Y Kiện, vì thời học đại học có người nói lông mày y giống Trịnh Y Kiện, cho nên Trương Khác xem phim của Trịnh Y Kiện cảm thấy rất nhập tâm, tranh thủ lúc này ôn lại kỷ niệm.
Xem Mãnh Long Quá Giang chưa đã, Trương Khác còn gọi điện bảo Phó Tuấn mang đĩa Nhân Tại Giang Hồ cũng của Trịnh Y Kiện tới, còn học giọng điệu một câu nói rất nổi tiếng trong phim nói với Phó Tuấn:
- Ra ngoài giang hồ là phải giữ chữ tín, nói giết cả nhà nó là phải giết cả nhà nó.
Thấy Trương Khác chân bó bột, lại nói câu cực kỳ thổ phỉ như thế, Tạ Vãn Tình tưởng y muốn trả thù ai, như trúng một gậy vào đầu choáng ngay tại chỗ, Trương Đình sợ tới mặt trắng bệnh.
Trương Khác tốn hết nước bọt giải thích không ăn thua, đến khi Phó Tuấn mang đĩa tới, mò được câu kia trong phim ra Tạ Vãn Tình mới như trút được gành nặng, tin Trương Khác không phải vì ra ngoài bị ức hiếp muốn giết cả nhà người ta.