Quan Lộ Thương Đồ
Chương 462 : Thống khổ thực sự
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
Cứ như thế qua buổi trưa người nọ truyền người kia lan đi, người của công ty còn đỡ, Trương Khác gọi điện bảo không được tới, chỉ có Tô Tân Đông, Đinh Hòe, Chu Phục, Thái Phi Quyên cùng Tôn Thượng Nghĩa tới, vốn cũng có nhiều chuyện cần Trương Khác quyết định.
Diệp Kiến Bân thời gian này coi như tới Hải Châu nghỉ ngơi, khi Tôn Tĩnh Hương làm việc, hắn tới tìm Trương Khác chơi đốt thời gian.
Ở khu Tây Thành có một siêu thị điện máy của Thịnh Hâm, Diệp Kiến Bân ở Hải Châu làm giám đốc siêu thị nơm nớp lo sợ, Diệp Kiến Bân lại chẳng chịu tới thị sát.
Tôn Tĩnh Hương, Giang Đại Nhi cùng Kính Phí hồng cũng tới.
Trên thành phố Trương Khác không tiện từ chối, Đường Học Khiêm, Kim Quốc Hải, Đỗ Tiểu Sơn... Kéo tới cả một đống, cả trưởng phòng tuyên truyền Cố Điệu cũng làm đến thăm, còn làm bộ làm tịch nói vừa khéo qua đây nên vào.
Rồi chú rồi cậu rồi mợ, cả Lương Quân Như buổi chiều cũng bỏ học qua xem sao.
Trương Tri Vi không hiểu từ đâu biết được tin, ông ta tự biết mình không có mặt mũi nào tới nữa, bảo Trương Dịch đưa bà nội Trương Khác tới.
Hai năm qua quan hệ hai nhà rất xa lạ rồi, Trương Tri Vi bị huyện Đông Xã khai trừ công chức, không còn là cái gì nữa, còn kém hơn cả một người dân bình thường.
Tích góp nửa đời người không đủ bù số tiền công khoản ông ta thụt két cho con mở công ty, còn nợ Trương Tri Phi mấy chục vạn, mặc dù chú không hi vọng ông ta trả số tiền này, nhưng thím thì không phải người mềm lòng, cứ gặp Trương Tri Vi là nhắc tới đòi tiền.
Trương Dịch làm việc trong công ty thương nghiệp huyện, có quen một cô bạn gái, nhưng chê nhà hắn nghèo, ngăm ngoái đính hôn rồi còn bỏ theo người khác, coi như thảm tới cực độ.
Nhưng coi như nhà ông ta tự gieo gió gặt bão thôi, trách ai được.
Học sinh gương mẫu, lớp trưởng Đường Thanh cũng xin nghỉ học...
Hay rồi, phòng ngủ của Trương Khác hơn ba mươi mét vuông, được coi là khá rộng, lúc này chật kín người, thời gian tĩnh mịch y mong mỏi bị phá tan bành, đã thể gặp mỗi người lại phải kể đi kể lại chi tiết dẫm phải viên gạch vỡ ra sao, trẹo chân thế nào, đau ra sao, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ.
Trương Khác mệt đến mức tính thu băng câu trả lời rồi đem ra loa phát cho rảnh...
Lại nghe nói mẹ hỏa tốc từ Tân Vu về, Trương Khác hận không thể nói chân lành rồi.
Nhưng hiện giờ không một nam nhân nào dám tụy tiện đụng vào cô nữa, Vương Viên Bân ngã rồi, Tào Quang Minh ngã luôn, tới phó cục trưởng Tiêu Na cũng ngã nốt, cực kỳ thần bí, cái gì chưa nói, chỉ bằng vào ba học sinh trong lớp Lý Chi Phương, người khác phải nể cô ta ba phần.
Mã Tử Thiện vốn không biết Trương Khác bị trẹo chân, hôm nay ông ta có kế hoạch đi ăn cơm cùng Cảnh Kiến Trung, cựu cục trường cục giáo dục hiện là thư ký trưởng chính phủ.
Cảnh Kiến Trung ở văn phòng xong việc chuẩn bị đi ăn cơm với Mã Tử Thiên thì hay tin Trương Khác bị thương ở chân, liền gọi điện từ chối Mã Tử Thiện, nói theo Đường Học Khiêm đi thăm Trương Khác.
Mã Tử Thiện không hiểu Trương Tri Hành rời Hải Châu rồi, Cảnh Kiến Trung cần gì phải lấy lòng người ta như thế? Tất nhiên ông ta không nói ra, mà thuận theo hỏi:
- Trương Khác là học sinh trong trường tôi, hay là tôi đi thăm cùng thư ký trưởng.
- À, tôi đi với thị trưởng Đường, bí thư Kim, ông muốn đi tới thăm cũng được, có điều đừng đi vội.
Cảnh Kiến Trung đã nói thế, Mã Tử Thiện cho dù không hiểu ý cũng không dám trài lời, không còn tâm tư ăn cơm nữa, tìm Lý Chi Phương, bảo cô ta kiếm đại biểu học sinh đi thăm Trương Khác.
Lý Chi Phương trước đó nhận được điện thoại xin nghỉ phép của Đường Thanh, song giờ mới biết Trương Khác xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên là tìm Đỗ Phi, từ chỗ hắn biết tin tức xác thực là Trương Khác chỉ bị trẹo chân.
Nhìn những chiếc xe con nối đuôi nhau đi qua không dứt, Mã Tử Thiên mới nhận ra mình còn biết quá ít về đứa học sinh này, đừng nói là con nuôi của tỉnh trưởng, có là con đẻ của tình trưởng thì trẹo chân cũng không thể kinh động nhiều người như thế.
Trương Khác nhất định không phải là tên hoàn khố bình thường.
Lý Chi Phương thì sớm hiểu chỗ khác người của Trương Khác, nên y không tới trường cũng nhắm mắt cho qua, chỉ thi thoảng hỏi thăm tình hình với Đường Thành.
Đi qua cánh cổng thứ hai mới cảm nhận được một thế giới hoàn toàn khác biệt, toàn là biệt thự nhỏ phong cách Tây, hàng rào trắng tinh, thảm cỏ xanh mướt, nhìn biết ngay người thường không mơ nổi một chỗ thế này.
Lý Chi Phương lần đầu tới đây, nhưng Chu Tiểu Lộ thì tới chơi mấy lần rồi, cô bé nghe nói Trương Khác bị thương cũng đòi tới, nhưng chiều cô bé còn đi học, Lý Chi Phương không cho. Chu Hiểu Lộ bám lấy Đỗ Phi đòi tối tan học đưa tới thăm Trương Khác.