Quan Lộ Thương Đồ
Chương 554 : Đánh Cuộc
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
- Làm sao tôi biết? Tôi không có sở thích rình mò đời tư của người khác.
Trương Khác chịu thua, ai biết các cô gái nghĩ gì.
- Cũng phải, chuyện này người ngoài khó thấu hiểu được.
Diệp Kiến Bân cảm khái:
- Tên Cao Chân đó cậu chú ý vào, đó là một kẻ năng lực vận động rất cao.
- Có lo cũng vô ích, ai biết kẻ thù ẩn trong bóng tối có bao nhiêu.Chẳng lẽ có thể ngăn cản tất cả mọi người giở âm mưu quỷ kế với Cẩm Hồsao?
Trương Khác nhún vai.
- Ha ha, người ta vắt óc tính kế cậu cũng bởi Cầm Hồ gây ra áp lực quálớn, bọn chúng lo lúc nào đó Cẩm Hồ thuận tay bóp chết chúng mà.
- Tạ gia rễ sâu tán dầy, làm sao nói bóp chết là bóp chết được?
Trương Khác nghĩ phong cách xử sự của Tạ gia quá cay độc, nhưng phảithừa nhận Tạ gia không ít nhân vật kiệt xuất, Tạ Tử Gia lúc này còn chưa ai biết tới, nhưng vài năm nữa thôi, chỉ cần Tạ gia vẫn còn làm chỗ dựa cho cô ta được, cô ta là một cao thủ thao tác tư bản khiến ai cũng phải nể sợ:
- Hơn nữa Tạ gia cũng có những nhân vật xuất sắc.
- Ừ, tiếc là bọn chúng không nên chọn cậu làm đối thủ.
- Cũng phải.
Trương Khác đắc ý cười hăng hắc:
- Nhưng với phong cách hành xử của bọn họ rất ít người cuối cùng không đi về phía đối lập với bọn họ.
- Phải rồi, tôi thấy thù oán giữa tỉnh trưởng của chúng ta với cậu chưachắc tiêu tan hết đâu, có điều ông ta cũng không ngăn cản Cẩm Hồ nữa...
Diệp Kiến Bân hỏi:
- Ba giờ chiều tôi bay tới Bắc Kinh, còn cậu ở lại Hải Châu à?
- Tôi phải theo dõi nơi này không đi đâu được.
Tôn Tĩnh Mông có một chiếc xe đạp nữ màu vàng dựng ở dưới cây Ngô Đồngtrước quán cà phê, chỉ là không có chỗ ngồi sau, bỏ túi sách vào giọ xe, vung nắm đấm lên với Trương Khác:
- Một hai ba nào, ai thua thì ngồi ở phía trước.
Trương Khác tưởng tượng mình cao mét tám co ro trong lòng Tôn Tĩnh Môngđi qua ngõ Học Phủ và Học viện Âm nhạc, sướng thì sướng thật đầy nhưngbẽ mặt, nói:
- Tôi chạy bộ là được.
- Anh nói đấy nhé.
Tôn Tĩnh Mông cười đắc ý, xem đồng hồ nói:
- Hiện là 2h 26 phút, ai trong vòng 5 phút không tới được túc xá của chúng tôi phải làm cho đối phương một việc.
Từ đây tới túc xá nữ của Học viên Âm nhạc tới 3 dặm, trong vòng 5 phút phải chạy tới đó đảm bảo mệt như chó chết luôn.
- Không dám cá à?
Tôn Tĩnh Mông đã ngồi lên yên xe, khinh miệt nhìn Trương Khác, một chânđặt lên bàn đạp, quần jean bó chặt cái mông mẩy và cặp đùi thon dài hútmắt.
- Không dám cá là con chó.
Trương Khác đột nhiên đưa tay khóa xe đạp lại, rút chìa khóa ném lên nóc quán cà phê:
- Đợi cô ở trước túc xá nữ nhé...
Rồi bất chấp Tôn Tĩnh Mông ở đằng sau quát tháo, chạy như bay, được mấychục mét mới quay đầu lại cười, thấy Tôn Tĩnh Mông cầm túi xách đuổitheo đằng sau.
Đường vẫn còn xa, chạy tốc độ kiểu 100 mét đảm bảo gục ngay tức thì,thấy Tôn Tĩnh Mông thở hổn hển rồi, Trương Khác giảm tốc độ xuống, đảmbảo không để cô vượt qua là được.
Chuyện học sinh chạy trong ngõ Học Phủ thường xuyên xảy ra, nên bọn họchẳng gây ra oanh động lớn, nhưng có người nhận ra Tôn Tĩnh Mông là bàchủ xinh đẹp của 1978 liền huýt sáo tán tĩnh, Tôn Tĩnh Mông lườm mộtcái, chẳng hề để ý, còn huýt sáo lại đáp lễ.
Trương Khác sởn gai ốc, sao lại nhận lại đi đánh tennis với cô ta chứ?Lại cảm thấy có chút không ổn, tốc độ này mặc dù với mình mà nói chưaphải là nhanh, nhưng không thể thoải mái huýt sáo được.
Quay đầu lại nhìn thấy Tôn Tĩnh Môn đi giày thể thao màu đỏ, bước nhânthanh thoát, biết cô ta đánh bóng bàn tốt, khiêu vũ giỏi, nhưng khôngbiết cô ta vận động ra sao, Trương Khác hơi lo.