Quan Lộ Thương Đồ

Chương 555 : Trố Mắt

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


Sắp tới cổng Học viện Âmnhạc, Trương Khác quay đầu lại nhìn, Tôn Tĩnh Mông mặc dù theo đằng sau, có điều mặt đã đỏ bừng, thể lực rốt cuộc không bằng được nam giới,Trương Khác liền yên tâm.



- Đợ.. Đợi tôi với.



Tôn Tĩnh Mông nói đứt quãng:



- Vì sao phải đợi cô.



Trương Khác giơ cổ tay đeo đồng hồ lên:



- Còn ba phút nữa, tới túc xá của cô còn chừng 800 mét, có thể tới kịp...



Chân vẫn không chậm lại tí nào:



- Có tin tôi ngồi xuống đất hô "cướp" không?



Trương Khác trố mắt, y tin Tôn Tĩnh Mông dám làm chuyện này, cô ta mà hô lên một cái, chắc chắn có rất nhiều anh chàng xông ra biểu hiển khíkhái nam nhi tẩn cho mình một trận, chân bất giác giảm tốc độ.



Tôn Tĩnh Hương chạy nhanh tới ôm lấy cánh tay Trương Khác:



- Anh chạy đi, anh chạy tôi hô.. Hi hi... Anh là đồ nam nhân vô vị... Làm tôi mệt đứt hơi rồi.



Cô ôm lấy cánh tay Trương Khác thở hồng hộc, gò má đỏ hồng, trán lấmtrấm mồ hôi, Trương Khác chỉ cảm thấy hai bầu ngực tràn trề hơi thởthanh xuân nhấp nhô kịch liệt cọ vào tay mày, làm nửa người tê đi.



Từ cổng trường tới túc xá nữ, Tôn Tĩnh Mông cứ ôm chặt tay Trương Khác,như cả người đeo lên người y, trong mắt người khác được hoa khôi nổidanh của Học viện Âm nhạc ôm lấy như tình nhân là hạnh phúc vô bờ, không ít ánh mắt mang theo sát khí đâm vào gáy Trương Khác, y thì thấy TônTĩnh Mông vừa ôm mình vừa không quên xem đồng hồ liên tục, rùng mình:"Nha đầu này không quên đánh cược"



Vào rừng mai trong trường, Tôn Tĩnh Mông buông tay Trương Khác ra, vỗ tay vui sướng nói:



- Tốt rồi, đã qua năm phút, nhớ nhé, đánh cược không thể lấy ra làmchuyện phạm pháp, còn nữa, ở nội địa ép nữ giới làm chuyện trái ý muốncũng là phạm pháp...




Mũ Lưỡi Trai nghe thấy lời đanh đá ác độc của Tôn Tĩnh Mông thì đứngkhựng lại, trừng mắt lên, bộ dạng chỉ cần Tôn Tĩnh Mông trong tầm tayhắn là đã ăn một cái tát không thương xót rồi.



Chuyện tiếp theo càng làm Trương Khác choáng váng, Tôn Tĩnh Mông khoáctay y, đi tới phía trước, đạp một phát lên đầu gối Mũ Lưỡi Trai:



- Mẹ mày, tưởng bà không dám à?



Mũ Lưỡi Trai bị trúng cú đạp mạnh, mất trọng tâm, ngã dập mặt xuống sàn, Trương Khác trông mà đau hộ cho hắn, chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt,mấy tên sinh viên học viên thể dục không kịp phản ứng.



Thấy Tôn Tĩnh Mông còn muốn đi tới đạp cho Mũ Lưỡi Trai vài cái, TrươngKhác thầm kêu, bà cô ơi, chưa đủ sao, đành ném luôn bốn cái giày trượtbăng vào mấy tên bạn Mũ Lưỡi Trai, bọn chúng loạng choạng ngã xuống,kéo vội Tôn Tĩnh Mông bỏ chạy.



- Chạy về trường, về trường là không sợ nữa.



Tôn Tĩnh Mông hưng phấn hét lớn, vừa rồi ở ngõ Học Phủ chẳng thấy cô ta chạy nhanh như vậy.



Trương Khác chẳng kịp hỏi vì sao cô ta nổi khùng nữa.



Gấp gáp thế này gọi cứu binh tới không kịp nữa, mấy tên sinh viên họcviện thể dục kia chỉ tốn mấy chục giây thay giày, chạy về học viện âmnhạc ít ra cũng mất 3 -5 phút, mấy thằng súc sinh đó học thể dục, nóikhông chừng đuổi kịp bọn họ tẩn cho một trận trước khi vào trường, đámsúc sinh này rất hung hăng, thường ngày chỉ có bọn chúng đi gây sự vớingười khác chứ làm gì có ai gây sự với bọn chúng.



Nói thật, Trương Khác rất không thích cảm giác bị người ta đánh, sântrượt băng ở lầu hai, kéo Tôn tĩnh Mông gẩn như nhảy xuống cầu thang,cô ả định chạy ra đường, Trương Khác kéo ngay lại, có một cái nhà xí sau cầu thang, ai không quen thuộc nơi này không biết.



Bên trong nhà xí không có người, Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông nấp vàogian vệ sinh nữ, gian vệ sinh chật hẹp, lại còn có một cái bồn cầu, haingười đành ngồi kề sát nhau, nghe tiếng bước chân rầm rập trên cầuthang, đám súc sinh nhanh thật, khẩn trương, làm y không ý thức được cơthể nóng bóng của Tôn Tĩnh Mông nằm gọn trong lòng mình.



Trương Khác cho tay vào túi quần Tôn Tĩnh Mông, cô ả trợn tròn mắt,không dám tin lúc này rồi, mà Trương Khác dám sờ mông mình, không hétlên mà dẫm mũi giày Trương Khác day, mắt nhìn y hung dữ.



Trương Khác đau tới chảy nước mắt, cắn răng mà chịu, rút di động của Tôn Tĩnh Mông ra, tắt máy, di động của y chuyển sang chế độ rung từ trước,lúc này mà có người gọi điện cho cô ả thì có khóc cũng không kịp.



Tôn Tĩnh Mông biết hiều lầm Trương Khác, nhấc chân lên, nhướng mắt nhìnTrương Khác, ý tứ là anh sờ mông tôi rồi, coi như là hòa, không hề có ýxin lỗi. Trương Khác giơ chân lên xoa, không thể tính toán với cô ta ởchỗ này.