Quan Lộ Thương Đồ

Chương 566 : Hành Lang Số

Ngày đăng: 00:10 22/04/20


Sau khi bữa tiệc đáp tạ kếtthúc, phóng viên trong nước đổ tới Hong Kong đều vắt óc tìm những lời lẽ nhiệt huyết nhất hình dung lần huy động vốn quy mô khổng lồ ở thịtrường tư bản hải ngoại của một công ty trong nước.



Triệu Hân Mai là một trong số phóng viên nội địa đổ tới Hong Kong, là phóng viên chuyên cho đăng bài tài chính kinh doanh.



Do cuộc họp báo lẫn tiệc đáp tạ của thực nghiệp Gia Tín tổ chức ở kháchsạn Hương Cách Lý Lạp, nên một gian phòng bình thường cô ở cũng tốn 2600 HKD một đêm, cô đang ngồi trau chuốt từng chữ bài báo viết xong, gửicho phòng biên tập trong nước.



Rất hài lòng với bài viết của mình, Triệu Hân Mai đấm cái lưng nhức mỏivì ngồi quá lâu, nghĩ có nên mời phóng viên báo Kiến Thần tới quán barphía dưới uống ly rượu hay không, nhưng nếu tên tiểu tử đó hiểu lầm mình có ý khác thì sao? Có tương kế tựu kế hi sinh bản thân một chút để moithêm tin tức nội tình không?



Khách sạn Hương Cách Lý Lạp có 56 tầng, nối liền với trung tâm mua sắmgiải trị Kim Chung Thái Cổ, trong tòa nhà có mấy quán bar với nhiềuphong cách khác nhau.



Triệu Hân Mai đi thang máy xuống một quán bar kiểu Anh, phát hiện có rất nhiều đồng nghiệp của cô uống rượu tán gẫu trong đó, Giản Chí Khangcũng có mặt, đa phầ bọn họ mang tâm tư giống cô, muốn moi tin tức từ hắn cho nên ngồi xung quanh, Triệu Hân Mai cũng đi tới.



Nội địa có gần 80 phóng viên tới Hong Kong đưa tin về sự kiện này, tạithời điểm Hong Kong sắp trở về, sự kiện này gây ảnh hưởng lớn thế nàokhỏi nói cũng biết.



- Lần này tôi cũng giống mọi người thôi, đều ngồi ở bàn tiếp đãi phóng viên, làm gì có tin tức nội bộ gì?



Giản Chí Khang trả lời những người moi tin xung quanh, nhìn thấy cô phóng viên xinh đẹp Triệu Hân Mai đi tới, cười nói:



- Cô viết xong chưa? Nhất định là rất tuyệt vời rồi, tôi có hân hạnh được đọc trước không?



- Vậy bài viết của anh cũng cho tôi xem trước được không?



Triệu Hân Mai mỉm cười đáp lại, đảo để nói:



- Hoặc lần sau anh đi phỏng vấn độc quyền tập đoàn Ái Đạt, chia có tôi một hai lần, được không?
Trương Khác xếp báo sang một bên, nhìn mây ngoài cửa sổ, Tôn Tĩnh Môngmở mắt ra, đôi mắt mỹ lệ chứa phong tình thánh khiết mà quyến rũ, dángvẻ vừa mới tỉnh ngủ của mỹ nữ khó cưỡng, tiếc là Trương Khác lại đangchăm chú nhìn bên ngoài, chẳng biết có gì hay mà xem, Tôn Tĩnh Môngnhoài người tới, mặt gần như áp sát vào kính cửa sổ:



- Nhìn cái gì thế?



Tôn Tĩnh Mông người gần như nằm phục lai hai chân Trương Khác, tóc vắtsang một bên lộ ra cái cổ trắng muôt và bờ vai mềm, mũi truyền tới hương thơm như hoa Bách Hợp.



Trương Khác vì tránh không chạm vào người cô, giơ cả hai tay lên kháng nghị:



- Cô làm thế này tôi ngồi kiểu gì?



- Hả?



Tôn Tĩnh Mông chẳng đổi tư thế, quay đầu sang nhìn Trương Khác mới nhậnra cơ thể hai người áp sát nhau quá mức, mặt ửng đỏ, Tôn Tĩnh Mông không nhận ra gần đây mình hay đỏ mặt hơn trước nhiều, rụt mình về, vừa ngồi ngay ngắn là cái miệng cũng trở nên đanh đá:



- Này cho anh cơ hội đụng chạm còn lảm nhảm.



- Được được, coi như tôi nói sai rồi, giờ cô có nằm cả người lên tôi thì tôi cũng không ý kiến gì nữa.



Tôn Tĩnh Mông khẽ hừ một tiếng, mặc chiếc áo khoác đen lên, lúc này đãnhìn thấy Tiểu Giang nằm vắt ngang mảnh đất phía dưới, nghe dự báo thờitiết nhiệt độ ở Kiến Nghiệp ít hơn ở Hong Kong từ 5 -6 độ, Tôn Tĩnh Mông chỉ chuẩn bị một chiếc áo dệt kim cộc tay, cánh tay trắng trẻo vẫn lộra bên ngoài.



Máy bay hạ cánh, phát hiện Kiến Nghiệp cũng đang mưa, Trương Khác cởi áo ngoài khoác lên cho Tôn Tĩnh Mông, y chỉ mặc một chiếc T-shirt ngắntay, hai tay ôm trước ngực chịu đựng cái lạnh bên ngoài.



Gọi điện cho Mã Hải Long, hắn bị tắc đường, một lúc nữa mới đến đón bọn họ được.