Quan Lộ Thương Đồ
Chương 57 : Tâm sự của Hứa Tư
Ngày đăng: 00:05 22/04/20
Cha mẹ Hứa Tư chuẩn bị rất nhiều thức ăn, nhưng vẫn còn chưa tới giờ ăn, Trương Khác nắm tay Chỉ Đồng, vào sân chơi.
Sân của gia đình tầm thường rất bề bộn, nhưng làm Chỉ Đồng hết sức phấn chấn, không quấn lấy Trương Khác nữa, một mình chạy loạn trong sân, Tạ Vãn Tình và Hứa Tư nói chuyện với nhau.
Trương Khác bị hai cô gái cho ra rìa, buồn chán chạy tới phòng Hứa Tư, mấy ngày qua bị sai bảo như trâu như ngựa, y mệt lắm rồi, nhìn thấy chiếc khăn trải giường màu xanh lơ in lá sen, thoang thoảng tỏa hương thơm giống mùi hương trên người Hứa Tư, liền nằm thẳng xuống.
Mơ màng cảm thấy có thứ gì đó đè lên người, Trương Khác mở mắt ra, thấy Hứa Tư đang kéo chăn đắp lên người mình, thấy ánh mắt Hứa Tư né tránh, hỏi:
- Vừa rồi nhìn trộm em phải không?
Hứa Tư đỏ mặt:
- Ai thèm nhìn, và rồi cậu ngồi bệt ở ngưỡng cửa, không sợ làm bẩn giường của tôi à?
Rồi làm ra vẻ muốn kéo chăn đi.
Trương Khác thuận theo cổ mịn như ngọc của Hứa Tư nhìn tới, do Hứa Tư cúi người kéo chăn, cổ áo trễ xuống, nhìn cái có thể thấy ngay da thịt trắng nõn nà, bầu vú căng tròn đầy đặn ẩn hiện dưới chiếc áo lót ren hồng, nuốt nước bọt nói:
- Hay là chị cũng nằm xuống, chúng ta tâm sự về cuộc đời.
Hứa Tư đưa tay ra che mắt Trương Khác, cười nói:
- Tôi chẳng được tốt số như cậu, còn đi làm chơi cho đại thiếu gia cậu ăn nữa.
Tay Hứa Tư mát rượi, mềm mượt như tơ, Trương Khác muốn tay cô cứ để mãi như thế, đưa tay nắm lấy, không cho Hứa Tư rụt lại.
Cảm giác lạ thường xâm nhập vào lòng Hứa Tư, hai gò má cô nóng ran, Hứa Tư phát hiện, từ rất lâu rồi mình không coi y là đứa bé nữa, tay y thật lớn, thật ấm áp, cảm giác đôi mắt bị che dưới bàn tay của mình khép lại không nhúc nhích nữa, tựa hồ ngủ rồi.
Sao có thể thế được, hay y đang im lặng nhớ tới người khác? Đường Thanh? Con gái Đường Học Khiêm?
Do phòng học ở cùng một tầng, Trương Khác thường xuyên gặp Trần Phi Dung, hiển nhiên cô đã coi Trương Khác là loại người tương tự như Vạn Thiên Tài, lúc nào cũng né tránh y, Trương Khác cũng thấy mình thật kỳ quái, gặp Trần Phi Dung là thế nào cũng lên tiếng trêu vài câu, tựa hồ phải làm sao cho xứng với ác danh của mình.
Trương Khác thấy cô đứng lại, còn ba tên thanh niên từ phía sau chen tới, Trần Phi Dung mặt lộ vẻ kinh hoàng, Trương Khác mỉm cười, chen về phía Trần Phi Dung.
Ở Nhất Trung ai cũng biết Trần Phi Dung là "hàng" mình nhắm trúng, không dám quấn lấy, nếu để đám lưu manh này sờ soạng, truyền ra ngoài chẳng phải tổn hại uy danh của mình sao?
Khi ba tên thanh niên đang định ra tay thì Trương Khác vươn tay ra ôm lấy Trần Phi Dung:
- Xem hôm nay em còn trốn được anh không?
Rồi quay đầu quét mắt qua nhìn ba tên thanh niên kia.
Không thể không thừa nhận, Trần Phi Dung là một mỹ nhân cực kỳ lay động lòng người, mặt trái soan tiêu chuẩn, da trắng như tuyết, mũi dọc dựa, bờ môi mềm mại làm người ta chỉ muốn thưởng thức hương vị của nó.
Trần Phi Dung còn cao hơn Đường Thanh một chút, cũng đầy đặn hơn, dưới lớp áo trắng đôi vú nhô lên đã khá quy mô rồi, Trương Khác tay ôm eo cô không kìm được khe khẽ nắn một cái, Trần Phi Dung cau mày, khóe mắt ánh lên sự giận dữ, vặn mình muốn tránh khỏi vòng tay Trương Khác.
Trương Khác ghé sát vào tai Trần Phi Dung, nói:
- Mình chỉ ôm eo bạn thôi, không làm bậy đâu, nhưng ba kẻ kia muốn làm gì thì mình không biết.
Trần Phi Dung nghe thế không dám vùng vẫy nữa, thầm nghĩ:" Hôm nay sao mà xui xẻo đến thế?" Chỉ mong Trương Khác không đụng tay đụng chân lung tung.
Chỉ là đang giờ cao điểm, người ép qua ép lại, Trương Khác không thế tránh khỏi việc đụng chạm vào cơ thể đầy nhựa sống của Trần Phi Dung, mấy ngày qua trời đột nhiên trở nóng, cách lớp vải mỏng, cảm giác rõ ràng được da thịt tươi trẻ của Trần Phi Dung, nhớ lại cảm thụ đê mê lần đi xe buýt cùng Hứa Tư, nghĩ xe buýt chật chội đúng là không phải chuyện xấu.
Trần Phi Dung nghiên đầu đi, má tai cổ đều đỏ lựng, hơi thở hơi gấp, bầu ngực phập phồng, nhưng mắt chỉ có kinh hoàng và ai oán, làm Trương Khác không dám có hành đồng quá đáng, cẩn thẩn để cơ thể hai người giữ một khoảng cách nhỏ.
Nhìn dòng người từ dưới trạm xe chờ đợi, Trương Khác thở dài nhưng lòng cũng mong đợi chuyện xảy ra tiếp theo, không ngờ cửa xe vừa mở ra, Trần Phi Dung thoát khỏi người y, nhanh chân chạy xuống xe.