Quan Lộ Thương Đồ

Chương 58 : Muốn tán gái là phải biết nấu ăn

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


“Ôi cái cô bé này!” Trương Khác cười bất lực, uổng ình chịu đựng không động chân động tay gì, ba tên thanh niên thấy Trần Phi Dung xuống xe mới biết Trương Khác không có liên quan gì tới cô, trừng mắt nhìn y, muốn chen qua đuổi theo Trần Phi Dung.



Để đám thanh niên đang tức giận này quấn lấy, không biết Trần Phi Dung sẽ chịu ủy khuất lớn thế nào:” Ài, cô bé ơi! Biết mình là cái mầm họa, thì đừng đi xe buýt chứ! “



Trương Khác thở dài, chắn trước cửa xe, không cho ba tên đó xuống.



Nếu bọn chúng dám ra tay, đành giờ trò vô lại vu cáo bọn chúng móc túi, tới đồn cảnh sát xử lý chúng sau.



Ba tên thanh niên thấy Trương Khác mặt mày bình tĩnh, môi nhếch lên mang vẻ chế nhạo, một tên nắm lấy vai Trương Khác muốn đẩy y sang thì cửa xe đóng lại, xe buýt lại chầm chậm lên đường, ba tên thanh niên kia đành tức tối chen về giữa xe.



May mà trạm này không có ai khác xuống xe, Trương Khác thở phào, xe tới tận Nhất Trung ba tên đó vẫn chưa xuống.



Suốt thời gian tự học đầu giờ Trương Khác đứng ở lan can, đến khi chuông tiết học vang lên mới thấy Trần Phi Dung thở hồng hộc chạy tới, mặt đẫm mồ hôi, chắc là chạy bộ từ trạm đó tới trường rồi.



Trần Phi Dung cúi đầu không dám nhìn Trương Khác, Trương Khác huýt sáo đi về phía cô, muốn hỏi vì sao đột nhiên xuống xe, hại y thiếu chút nữa bị ba tên thanh niên kia đánh ột trận.



Trần Phi Dung thấy Trương Khác đi tới, long hoảng hốt, lao vội vào phòng học, thiếu chút nữa va vào khung cửa, tay quét qua góc tường, đau tới thét lên.



- Không sao chứ?



Trương Khác thấy tay cô hằn lên vệt đỏ, định nắm lấy xem, không ngờ Trần Phi Dung kinh hoàng né tránh, thì ra hình tượng của mình trong lòng người ta tệ như vậy, tên Triệu Ti Minh hại người không ít.



Thấy dáng vẻ yếu đuối tội nghiệp của Trần Phi Dung, không nỡ lòng trêu ghẹo nữa, lại thấy Đường Thanh từ trong lớp đi ra, Trương Khác làm bộ không có chuyện gì đi qua.



o0o



~



Thủ tục đăng ký công ty do Hứa Tư xử lý, Trương Khác cũng không để ý tới chuyện của Cty Hải Thái nữa, Chu Du đang tràn trề tự tin phụ trách mở rộng thị trường, chắc chắn không muốn một thằng nhóc chỉ chỏ hắn. Trải qua một ngày nhàm chán ở lớp học, tới tiết cuối là tiết thể dục, Trương Khác bỏ luôn, gọi điện cho Hứa Tư tới nhà thuê của mình.




Lương Cách Trân ở phía bên kia cười thích thú, rồi hỏi con chuyện ở trường.



Trương Khác bịa bừa đối phó với mẹ, đặt điện thoại xuống, đem chuyện vừa rồi nói cho Hứa Tư nghe:



- Xe buýt liên quan tới nhiều ban ngành, không chỉ công ti giao thông còn cục công an, cục thị chính, cục giao thông... Thôi thì đủ. Thị trưởng Đường đang muốn tìm chỗ đột phá, em thấy, sau này trị an giao thông Hải Châu sẽ tốt hơn nhiều.



Hứa Tư nghe kể một vị phó chủ nhiệm bị lộ mông ra ngoài, ôm bụng cười thiếu chút nữa ngạt thở, nhưng Trương Khác nói xong mặt lại trầm tư, tựa hồ đang nghĩ chuyện khác.



- Nghĩ gì thế?



Hứa Tư đưa tay gạt gạt trước mặt Trương Khác, phát hiện ra ra y có thói quen thất thần.



Trương Khác nhớ tới hôm bày tiệc mừng y và Đường Thanh vào Nhất Trung, bị thư thành ủy có mặt mà mấy thường ủy không tham gia, cho thấy quan trường Hải Châu không hài hòa. Đường Học Khiêm khác Chu Phú Minh, ông ta có chí tiến thủ, dù gặp lực cản mạnh mẽ, cũng không sợ hãi lui bước.



Lần này xảy ra chuyện mất mặt lớn như vậy, vừa khéo cho ông ta cơ hội vung gậy đánh người, quan trường Hải Châu chắc sắp có hành động lớn?



Nhìn bày tay nhỏ nhắn của Hưa Tư lắc lư trước mắt, Trương Khác đưa tay nắm lấy:



- Em đang nghĩ tới khổ não của thị trưởng Đường.



- Khổ não của thị trường Đương?



Hứa Tư quên cả trách Trương Khác, tay y rất rộng, rất ấm, rất mạnh mẽ, cô cũng không muốn rút về, cảm giác rất lạ.



- Chuyện trị an giao thông ấy, nhưng đó là vấn đề trước kia để lại, thị trưởng Đường lại chẳng phải người muốn sáng tạo cục diện mới...



- Cậu suy nghĩ chuyện này làm gì, đâu có liên quan tới cậu? À phải, cậu lo cho tình nhân nhỏ của mình chứ gì?